*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi va chạm, tiếng nổ khủng khiếp vang lên, khoảng không gian xung quanh rung lắc dữ dội. Ngoài đài chiến vương giả, bảy đài chiến còn lại tại trung tâm quảng trường Long Môn đều rung chuyển, và bắt đầu xuất hiện vết nứt.
Hai luồng khí thế cực kỳ đáng sợ giao nhau đã bộc phát toàn bộ, không chỉ là chân nguyên xáo động, dị tượng nghiền nát, mà còn có dư chấn k hủng bố như hóa thành thực chất, quét qua bốn phương tám hướng với tốc độ tia chớp.
“Không xong rồi!”
Trọng tài đã sớm tránh sang một bên lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng đưa tay muốn ngăn cản dư chấn.
Từng bóng người vọt ra từ bốn phía quanh quảng trường Long Môn, đó đều là những chiến sĩ tinh nhuệ của Thần Sách Doanh, bọn họ lục tục ra tay ngăn cản dư chấn còn sót lại.
Chiến sĩ tinh nhuệ của Thần Sách Doanh ít nhất cũng là nhân tài kiệt xuất đạt đến cảnh giới Huyền Võ tầng tám.
Hơn mười người đồng loạt ra tay thì ngay cả cao thủ Tử Phủ cũng phải nhượng bộ mà lui về sau.
Ầm!
Nhưng luồng dư chấn kia vẫn tiếp tục quét ngang qua, dùng xu thế nghiền ép đánh bật tất cả.
Phụt…
Mười mấy tên tinh nhuệ của Thần Sách Doanh bị sóng xung kích chấn cho hộc máu ngay tại chỗ. Đến cuối cùng, những dư chấn còn sót lại là do vị trọng tài có tu vi thâm hậu kia một mình ngăn lại.
Nếu không, lỡ như sóng xung kích quét đến hàng ghế khán giả thì không biết sẽ tạo thành thương vong như thế nào nữa.
Kh ủng bố!
Sắc mặt của toàn bộ những người có mặt tại quảng trường Long Môn đều trắng bệch, cứ như phủ lên một lớp vôi vậy. Trong lòng mấy vạn võ giả cảm thấy rung động không thôi.
Dư chấn còn sót lại của hai sát chiêu kia không ngờ lại mang đến uy thế đáng sợ nhường này, thật sự đã vượt khỏi sức tưởng tượng của mọi người. Nói một cách khác, nếu đó không phải là dư chấn mà là hai sát chiêu chân chính thì có khi mười mấy tên tinh nhệ của Thần Sách Doanh đã đi đời nhà ma cả rồi.
Vừa nghĩ đến đây, rất nhiều người cảm thấy hoảng sợ.
Khái niệm này… dù là cao thủ Tử Phủ bình thường cũng không cách nào làm được.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Ở trung tâm đống đổ nát của đài chiến, hai người đang đối chiến phải chịu lực phản chấn kh ủng bố đến mức không gì sánh kịp. Trung tâm lực phản chấn thật sự đáng sợ hơn rất nhiều so với những dư chấn tản ra ngoài.
Tiếng nổ vang dội như sấm rền, hai bóng người như sao chổi văng ngược ra, trong quá trình đó, đã chấn rất nhiều dị tượng và chân nguyên còn sót lại thành bụi phấn.