Nhiều người vô cùng hoang mang, thậm chí hoài nghi có phải mình hoa mắt rồi không.
Chỉ có một vài lão giả trong tông môn nhìn về phía rừng Táng Kiếm, sắc mặt khẽ biến, lẩm bẩm: “Hướng đó là… người đó trong Lăng Tiêu Kiếm Các?”
Dị tượng nghìn đời mới có, định sẵn đêm nay Đại Tần sẽ có nhiều người mất ngủ.
Nhất là dị tượng này còn xảy ra vào đêm mà tám người đứng đầu bảng được quyết định, không khỏi khiến nhiều người suy nghĩ. Nhưng còn may, dị tượng này chỉ xảy ra trong thoáng chốc, đến nhanh đi cũng nhanh.
“Hoành tráng thật!”.
Ở tầng sáu Táng Kiếm Đồ, Lâm Nhất đứng trên một bệ đá cổ xưa. Ở thế giới tầng thứ sáu chỉ có duy nhất một bệ đá, chính là bệ đá dưới chân hắn.
Giữa bầu trời đã không còn mây sấm sét, mà là một bầu trời sao bao la bát ngát.
Hắn ở trong đó dường như với tay là có thể chạm tới ngôi sao.
Ngẩng đầu nhìn lên, quan sát kĩ sẽ phát hiện, đó không phải là bầu trời sao thật, mà là linh văn kiếm ý, điên cuồng đan xen xoay vần tạo nên bức tranh trời sao bao la. Mỗi một vì sao đều ẩn chứa kiếm ý khiến người ta chói mắt, khiến người ta ngưỡng vọng.
Trong lúc nhìn chăm chú, dường như hồn phách cũng có thể chìm đắm trong đó.
“Đáng sợ…”
Trước khi bị chìm đắm, Lâm Nhất thu hồi ánh nhìn, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Bệ đá cổ xưa dưới chân là đài ngộ kiếm duy nhất trong không gian bao la này. Không cần nghĩ nhiều, hắn vẫy tay, kiếm Táng Hoa được hắn nắm chặt trong tay.
Đợi hắn đứng vững, bên tai vang lên giọng nói cổ xưa.
“Vào tầng sáu, không ngộ được kiếm ý Tiên Thiên thì sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, hoặc thành ngôi sao, hoặc thành trời sao…”
Giọng nói xưa cổ lạnh lùng mà vô tình, cho người ta cảm giác nghiêm nghị rét lạnh.
Ngôi sao, trời sao, với thực lực của mình, nếu ở lại nơi đây có lẽ sẽ chỉ có thể hóa thành trời sao thôi.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm trọng, trong lòng thầm nghĩ.
Ầm!
Khi giọng nói cổ xưa ấy biến mất, trên trời bỗng có ánh kiếm chém xuống. Kiếm ý đáng sợ giống như ẩn chứa uy lực hủy diệt đất trời. Mỗi một ánh kiếm đều là một ngôi sao rơi xuống, trăm nghìn ánh kiếm sẽ là vô số ngôi sao hóa thành mưa ánh sáng chói lòa, ầm ầm trút xuống.
Muôn vàn ngôi sao hội tụ với nhau, Lâm Nhất cầm kiếm đứng trên bệ đá phát run, bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.
Vù!
Trong chớp mắt, những ánh sao rơi xuống chôn vùi cả người Lâm Nhất. Khoảnh khắc bị chôn vùi, trong đầu Lâm Nhất xuất hiện những ý nghĩ vô cùng kì lạ, tất cả đều đến từ những ánh sao do ánh kiếm diễn hóa kia.
Lâm Nhất hiểu ra, vội vàng chìm đắm trong đó, không dám bỏ sót bất cứ linh quang nào.