Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1457



“Là ai không biết sống chết, dù sao cũng phải thử mới biết được!”  

Toàn thân Phong Dã dâng trào khí lực, trong cơ thể đột nhiên phát ra những tiếng xương nứt, thân hình vạm vỡ căng phồng lên. Hắn ta vốn đã cường tráng, nay càng trở nên cao to hơn giống như một ngọn núi.  

Hắn ta bước lên một bước, khí lực dâng lên điên cuồng trào ra như một con man thú thượng cổ đang bước đi.  

So với Long Tượng Chiến Thể Quyết  của Hỗn Nguyên Môn, công pháp mà Phong Dã tu luyện càng thô sơ hơn.  

Khi hắn ta bước về phía trước, khí lực bành trướng trên người hắn ta càng kinh khủng hơn, gần như sắp ngưng tụ thành thực thể, hoá thành một chất đặc quánh đỏ tươi bám quanh người hắn ta. Khi sắp tới gần, hắn ta siết chặt tay lại tung ra một quyền.  

Ầm!  

Nắm đấm chắc nịch đủ đấm nát mặt người thường, ánh sáng đỏ tươi hội tụ trên quyền mang tạo ra những cây gai ngược sắc nhọn, nhìn có vẻ dữ tợn và quỷ dị hơn.  

Tần Vũ nhướng mày, nhếch miệng cười khẩy khinh thường: “Trò vặt bàng môn tà đạo, mọi thứ chỉ là hư ảo khi đứng trước sức mạnh tuyệt đối!”   

Rầm rầm!  

Nói xong, chân nguyên Hoả Diễm sôi trào trong cơ thể tràn ra mãnh liệt, lan khắp toàn thân. Lần đầu tiên công pháp cấp Địa Huyền Dương Quyết được hắn ta thi triển triệt để, trong chớp mắt khí tức của hắn ta tăng vọt lên tới Tử Phủ, sau đó tiếp tục tăng lên.  

Hôm nay đã là cuộc chiến cuối cùng, Tần Vũ không muốn tiếp tục che giấu nữa.  

Hắn ta muốn tuyên bố sự tồn tại của mình, đường đường chính chính áp đảo tên Phong Dã này, nói cho tất cả mọi người biết ai mới là nhân vật chính thật sự của Long Môn tranh tài.  

Phong Dã đang gào thét xông tới lập tức giật mình, cơ thể vạm vỡ của hắn ta cứ thế bị khí thế của đối phương trấn áp.  

“Ăn một cú đấm của ông đây rồi nói sau!”  

Nhưng khoảng cách đã đủ, Phong Dã giận dữ hét lên, quyền mang đánh tới như móng vuốt man thú.  

Móc câu đỏ tươi bám trên quyền mang dường như xé rách cả không khí, lúc đánh xuống như sấm sét đã cứa rách mấy luồng khí thật dài.  

Tần Vũ lạnh lùng giơ tay lên tung chưởng đỡ lấy, ánh sáng hoả diễm trên người hắn ta đột nhiên ngưng tụ thành một ảnh ảo khổng lồ tựa thần linh hoả diễm, trong tích tắc đã cao tới mấy trượng, còn lớn hơn Phong Dã gấp bội lần.  

Bùm!  

Chưởng mang áp đảo mọi thứ từ trên trời giáng xuống, đập nát cả quyền mang đang đánh tới kia.  

Trong cơn dư chấn, cuồng phong thổi qua trên chiến đài vương giả. Ngay khi gió nổi lên, Tần Vũ bước ra một bước, lại tung thêm một chưởng.  

Bùm!  

Phong Dã lùi nhanh về sau mấy bước, máu chảy ra từ khoé miệng, toàn thân vô cùng đau nhức, chân nguyên Hoả Diễm không ngừng càn quét trong cơ thể.  

“Tiếp nào!”  

Trong tiếng gào thét, Phong Dã giẫm mạnh xuống đất, người lơ lửng trên không trung, quyền mang nở rộ như liệt diễm, toả ra ngàn vạn tia sáng. Ngàn vạn tia sáng tựa như những con giao xà dưới nước, chúng lộ ra răng nanh, cắn về phía Tần Vũ.  

Sát chiêu này vô cùng khủng khiếp, dường như đất trời cũng biến sắc vì nó.  

Tần Vũ khẽ cau mày, thoáng sững sờ, sau đó lập tức nói: “Trò trẻ con”.