Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1467



Lâm Nhất cười khẽ.  

“Gạt người, sao Thủy Nguyệt kiếm pháp lại lợi hại như thế được, ta đã từng đấu với đệ tử của Lăng Tiêu Kiếm Các rồi đấy!”  

Ngụ ý rất đơn giản, nghĩa là đã từng có đệ tử của Kiếm Các dùng Thủy Nguyệt kiếm pháp để đấu với nàng ta.  

“Có lẽ là vì ngươi không đấu với ta. Cẩn thận!”  

Vừa dứt lời, một luồng kiếm quang lóe lên, dường như trong trời đất có hai vầng trăng đang giao tranh, một ở trên trời, một ở trong nước.  

Một kiếm đánh ra, song nguyệt tranh nhau phát sáng!  

Trong khung cảnh song nguyệt hòa hợp, một bóng người cầm kiếm bước đi trong màn đêm.  

Keng keng keng!  

Kiếm thế mênh mông như ánh trăng bùng nổ, giăng kín trời đất, đánh úp về phía công tử Thủy Nguyệt, khiến nàng ta phải dốc hết sức ngăn cản.  

“Không thể lui được nữa, nếu không chắc chắn sẽ thua…”  

Công tử Thủy Nguyệt thầm hoảng sợ, trong mắt nàng ta lóe lên tia quyết đoán.  

Nhưng ngay khi nàng ta chuẩn bị liều chết thì bỗng nhiên Lâm Nhất nở nụ cười, dường như hắn đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng ta.  

Kế đó, bóng dáng Lâm Nhất tựa như áng mây dần tản ra, chín tàn ảnh thật thật giả giả, giả giả thật thật, né tránh kiếm quang ác liệt bắ n ra từ trong tầng mây của công tử Thủy Nguyệt.  

“Dừng ở đây thôi!”  

Chín tàn ảnh đồng loạt mở miệng, vừa dứt lời, không để nàng ta kịp nghi hoặc, tàn ảnh đã xếp chồng lên nhau, trong khoảnh khắc đó, có ánh trăng không ngừng biến ảo trên người Lâm Nhất.  

Trăng sao tròn khuyết, mây gió biến ảo!  

Khi Lâm Nhất đâm ra một kiếm, mây tan mưa tạnh, bầu trời sáng tỏ. Kiếm quang trong tay hắn tách ra như đóa hoa, trời xanh nước trong, hoa rơi cùng trăng sáng bay vọt lên cao, bầu trời và dòng nước ngày thu hòa cùng một màu.  

Hoa trong gương, trăng trong nước!  

Mặc cho đòn phản công của công tử Thủy Nguyệt có hung ác cỡ nào thì một kiếm tựa như hoa trong gương, trăng trong nước này cũng hung hăng đâm ra ngoài.  

Kiếm đâm thẳng vào mi tâm nàng ta.  

Máu tươi rỉ ra, ánh mắt công tử Thủy Nguyệt lóe lên tia hoảng sợ. Không phải sợ vì một kiếm này của đối phương quá mức huyền diệu, mà là vì nàng ta không khỏi rung động, không ngờ Lâm Nhất lại có thể dễ dàng khống chế kiếm chiêu kh ủng bố như vậy.  

Cứ như… hắn đang cầm một món đồ chơi đặt ngay giữa mi tâm nàng ta với khả năng khống chế vô cùng thuần thục.  

“Đa tạ!”  

Lâm Nhất tra kiếm vào vỏ, chắp tay nhìn về phía đối phương.  

Sờ lên vết máu ở mi tâm, công tử Thủy Nguyệt lộ vẻ chua chát, bất đắc dĩ nói: “Tài nghệ không bằng người, quả thật ta đã thua, đa tạ các hạ đã nương tay”.  

Trong thinh lặng, Lâm Nhất đã giành được thắng lợi trong tổ chiến bại.  

Lại có thêm một công tử thua dưới kiếm của hắn, chỉ đáng tiếc là không ai chú ý đến cảnh tượng vừa rồi.  

Tất cả đều bị trận chiến kịch liệt giữa Bạch Lê Hiên và Vân Chân trên chiến đài vương giả hấp dẫn. Bầu không khí dần nóng lên, mọi người không dám dời mắt khỏi đài chiến.  

Hiện tại, trận quyết chiến giữa hai người này cũng đã bước vào giai đoạn cuối.   

“Hàng Long Phục Hổ!”  

“Thiên Lôi Phá!”