Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1492



Trừ kỳ tích thì không thể giải thích được mọi thứ trước mắt nữa.  

Nhưng ai biết được những cay đắng mà Lâm Nhất đã phải trải qua, ai hiểu được áp lực mà hắn gánh trên lưng.  

Không nhiều lời, chỉ có kiếm, chỉ có một kiếm, bình tĩnh chĩa về phía Tần Vũ.  

Hôm nay, hắn đã chờ giờ khắc này rất lâu rồi!  

Cái chết của Hân Tuyệt đại ca đã đến lúc đặt dấu chấm hết, dù là ở trong địa ngục, hắn cũng phải bò lên từng bước ngay cả khi toàn thân đầy máu.  

Nói với người đời, nói với thiên hạ, hôm nay ở Long Môn tranh tài, Lâm Nhất hắn chỉ tranh hạng nhất.  

Tóc đen như thác, máu nhuộm xiêm y.  

Trên chiến đài vương giả, ánh mắt Lâm Nhất chưa bao giờ nóng cháy như vậy, sự phẫn nộ và bất cam đè nén trong lòng điên cuồng bùng phát, cùng với chiến ý ngút trời ngưng tụ trong mắt.  

“Ánh mắt của thiếu niên kia… Rốt cuộc hắn đã trải qua những gì?”  

“Đáng sợ, chiến ý chứa trong ánh mắt đó ta chưa thấy bao giờ, không phải hắn thể hiện sức mạnh, từ ban đầu hắn đã quyết tâm phải giành lấy hạng nhất!”  

“Có lẽ là vì lời hứa. Nghe nói trước khi Hân Tuyệt chết, hắn đã hứa với đối phương”.  

“Hân Tuyệt à? Kỳ tài kiếm đạo đã lĩnh ngộ được kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh trước khi chết đó ư?”  

“Nếu Hân Tuyệt còn sống, nhìn thấy Lâm Nhất có thể đi đến bước này, nhất định cũng sẽ rất vui lòng”.  

Giờ phút này, tất cả mọi người ở đây đều bị chiến ý trên người thiếu niên cảm nhiễm, bắt đầu hơi dao động trước tiền lệ "Con đường địa ngục" không thể nào thành công ấy.  

Khiến người ta không kìm được muốn ủng hộ thiếu niên này.  

Nếu đã một đường lội ngược dòng đến đây, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, chân chính tạo ra bước ngoặt chỉ thuộc về mình.  

Chỉ là, Lâm Nhất có chiến thắng được Tần Vũ thật không?  

Ngay lúc này, Tần Vũ ngồi trên ngai vàng Tử Thanh lộ ra nụ cười lạnh lùng, bước đến phía trước một bước.  

Vù!  

Một bước vừa bước ra, giây lát sau, hắn ta đã xuất hiện trên chiến đài vương giả đã thành phế tích.  

Ngay lúc này, chiến ý bao la trên người hắn ta cũng bốc cháy. Nhìn Lâm Nhất ở phía trước, máu nóng trong người hắn ta trở nên sôi trào.  

Vừa có thể giành được vị trí đầu bảng, đồng thời cũng đích thân giẫm kẻ mình muốn giết nhất ở dưới chân.  

Hình ảnh tuyệt diệu như vậy, chỉ nghĩ tới thôi, cả người Tần Vũ đã phấn khích run lên.  

“Thật không dễ dàng, không ngờ để chiến đấu với ta, ngươi lại liều mạng đến mức này. Một chưởng vừa rồi hẳn là võ học thượng cổ thu hoạch được từ trong mật cảnh Ma Liên nhỉ, nhưng ngươi còn có thể sử dụng thêm lần nữa không?”  

Nhìn Lâm Nhất thương tích đầy mình, Tần Vũ cười khinh thường.  

“Ngươi có thể thử xem”.  

Lâm Nhất bình tĩnh nói.  

“Dựa vào tình trạng hiện tại của ngươi, còn không đáng dể ta dốc sức thử, tiếp được ba chưởng của ta rồi hẵng nói”.  

Tần Vũ tự cao tự đại, sau tiếng cười giễu cợt, hắn ta hạ thấp giọng nói: “Ba chưởng, sau ba chưởng, nếu ngươi còn chưa chết, ta sẽ cho ngươi tư cách thật sự đối chiến với ta”.