Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1514



Công chúa Phượng Hoa vẫn không hề hoảng sợ, trầm giọng đáp: “Con có nói sai? Phụ vương thân là chủ nhân tôn quý của Tần Quốc, người hạ lệnh một câu, Thần Sách Doanh đương nhiên không dám không nghe. Nhưng người tự vấn lại lương tâm mình, những người này có thực sự bằng lòng báo thù cho Tần Vũ hay không? Nếu như bọn họ chết trận, vậy có đáng hay không? Khách khứa khắp nơi đến quảng trường Long Môn này lại sẽ có cái nhìn thế nào?”  

Lời vừa nói dứt, cả quảng trường lặng phắc như tờ, trong đáy mắt tất cả chiến sĩ của Thần Sách Doanh đều lộ vẻ khác lạ.  

Không hề nghi ngờ, chỉ cần Tần vương hạ lệnh, trên dưới Thần Sách Doanh ắt sẽ ra tay với Kiếm Các. Cho dù biết chắc là phải chết, cũng sẽ không làm trái lệnh, tuyệt đối tuân mệnh.  

Chỉ bởi vì bọn họ trung thành với hoàng thất, trung thành với Đại Tần, là thanh kiếm trong tay Vương thượng.  

Nhưng nếu như nói, sâu trong nội tâm bọn họ có thực sự bằng lòng không?  

Đáp án vô cùng rõ ràng, bây giờ chỉ cần không phải kẻ ngốc đều biết cái chết của Tần Vũ là tự làm tự chịu.  

Long Môn tranh tài rõ ràng đã kết thúc còn muốn mặt dày đeo bám, thua trận còn thua luôn cả nhân cách.  

Còn về cái chết của hắn ta, hoàn toàn là do tẩu hoả nhập ma mà tự rước lấy diệt vong, đứa trẻ ba tuổi cũng nhìn ra được sự thật.  

Báo thù cho người như vậy mà phải bỏ cả sinh mạng mình thì rõ là không đáng.  

Còn về vô số khán giả đến xem thi đấu ở quảng trường Long Môn này, trong lòng đương nhiên đều sáng tỏ như gương, Tần vương này tuyệt đối sẽ không chặn được miệng của tất cả mọi người.  

Cả một đường Lâm Nhất chật vật mới đi được đến ngày hôm nay, cuối cùng đã tạo ra kỳ tích, đoạt được vị trí đầu bảng, hắn đã có được hảo cảm của tất cả mọi người từ lâu.  

Hôm nay Tần vương dù có cưỡng ép trừng phạt Lâm Nhất cũng sẽ mất sạch danh tiếng, khiến người ta khinh thường.  

Cảm nhận được ánh mắt từ khắp bốn phía đổ dồn về phía mình, sắc mặt Tần vương bỗng sa sầm, giỏi cho Phượng Hoa ngươi, đây là muốn lấy lòng dân để ép ta!  

“Thú vị, đúng là một vở kịch hay”.  

Đúng vào lúc này, từ phía xa vang lên giọng nói trầm nặng, như tiếng sấm ầm ầm truyền tới.  

Ngay sau đó có hai bóng người phá không lao đến, cuồng phong ầm ầm nổi lên.  

Chỉ giây lát sau, hai bóng người này đã đáp xuống trên chiến đài Long Môn đổ nát. Bên trái là một người trung niên thân mặc trường bào màu tím, thắt lưng màu lam quấn quanh người, trên cơ thể bao trùm một loại uy áp của người bề trên, khí tức thâm sâu khó dò.  

Đứng bên cạnh người này lại là một thanh niên không quá hai mươi tuổi, nhưng tu vi trên người đã đạt đến cảnh giới Tử Phủ từ lâu.  

“Sư huynh!”  

Kỷ Vân quỳ trên mặt đất nhìn thấy người này thì sắc mặt ông ta bỗng lộ ra vẻ vui mừng như điên.  

Sư huynh?  

Vẻ mặt của mọi người trong Lăng Tiêu Kiếm Các đều khẽ biến, nói như vậy, người đàn ông trung niên kia chẳng phải là sư tôn Hoa Vân Hư của Tần Vũ ở Huyền Dương Điện hay sao.  

Hoa Vân Hư trong Huyền Dương Điện là một đại nhân vật nức tiếng.  

Một chấp sự như Kỷ Vân hoàn toàn không thể so sánh được.  

Nhân vật như vậy lại tự mình ra mặt ở Đế Quốc Đại Tần, quả thực vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.  

“Gặp qua Hoa trưởng lão”.