Mặc Thành lại cười ầm lên, không để ý tới Lý Vô Ưu mạnh miệng nữa, dẫn mọi người đi về phía Lăng Tiêu Kiếm Các.
Đêm khuya.
Tốc độ của ngựa Huyết Long dần chậm lại, Lâm Nhất và Dạ Hân Nghiên ngồi trên lưng ngựa, nhẹ giọng trò chuyện.
“Sư tỷ không về ạ?”
Cảm nhận được sự mềm mại từ sau lưng, Lâm Nhất khá thoả mãn, thoải mái tìm chủ đề.
“Sư tỷ muốn cùng đệ đi khắp bốn phương”.
Dạ Hân Nghiên nháy mắt, trả lời nửa thật nửa giả.
Thấy Lâm Nhất không nói gì, cô mới cười bảo: “Được rồi, không đùa đệ nữa. Sư tỷ sẽ không về, gia tộc Dạ thị đã được tự do, ta không còn phải bận tâm về đế quốc Đại Tần. Ta đã quyết định sẽ đi ra ngoài xem thế giới này”.
“Vậy hai người chúng ta có thể đồng hành một thời gian”.
Lâm Nhất bình tĩnh lại.
“Người xấu nhiều như vậy, sư tỷ đẹp như thế, đệ phải bảo vệ sư tỷ thật tốt nhé”.
“Kiếm của ta sẽ không bao giờ để sư tỷ bị thương đâu ạ”.
“Lại ba hoa nữa kìa!”
Dạ Hân Nghiên bật cười, một nụ cười đẹp làm rung động lòng người, dường như ngay cả bóng đêm cũng không thể che khuất được.
Đêm dài đằng đẵng, nhưng hai người như có chuyện nói không hết. Họ nói về khoảng thời gian cùng nhau vượt qua ở Lạc Già Sơn, về chuyện cũ của mình. Trong bóng đêm vô tận, tiếng cười của Dạ Hân Nghiên như chuông bạc, chưa từng ngừng vang, cô chưa bao giờ cười thoải mái và êm tai như thế.
Chỉ là khi mặt trời mọc, vẻ mặt Lâm Nhất có gì đó không đúng, hắn cứ luôn ngẩng đầu nhìn lên trời.
Hàng lông mày nhíu lại như đang có tâm sự.
Dạ Hân Nghiên có hỏi, nhưng Lâm Nhất chỉ cười chứ không nói gì cả.
Khung cảnh ban ngày rõ ràng không có bầu không khí như tối qua, Hân Nghiên vẫn đang kể rất nhiều chuyện, Lâm Nhất vẫn đang nghe, nhưng thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ.
Lại một đêm trôi qua.
Khi trời sáng, Hân Nghiên mở mắt ra từ trong cơn ngủ say thì thấy Lâm Nhất đang rửa mặt bên bờ sông.
Hân Nghiên lặng lẽ đi qua, chỉ thấy Lâm Nhất đang ngơ ngẩn nhìn bản thân mình dưới sông, không nói lời nào, không biết đang nghĩ gì.
“Tiểu sư đệ có biết hôm nay là ngày gì không?”
Hân Nghiên đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lâm Nhất bừng tỉnh, nhanh chóng rửa mặt rồi cười đáp: “Ta cũng không biết nữa”.
“Hôm nay là điển lễ lên ngôi của công chúa Phượng Hoa, không đúng, sau này phải gọi nàng ta là nữ đế Phượng Hoa, tiểu sư đệ không định đi xem à?”
Hân Nghiên bình tĩnh đi qua, sau khi nghe Phượng Hoa sắp lên ngôi, Lâm Nhất rõ ràng không cười nổi nữa.
“Tiểu sư đệ còn định lừa mình dối người ư?”
Hân Nghiên cười khẽ.
Lâm Nhất ngẩn ra một lúc, sau đó trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán: “Sư tỷ...”
“Lên ngựa”.
Hân Nghiên nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa Huyết Long, nhìn từ trên cao xuống bảo.