*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Thương loạng choạng chực ngã, xác định mình không nghe lầm... Hai chữ “từng ngủ” cứ quanh quẩn mãi trong đầu.
Trước khi Tô Hàm Nguyệt bước lên ngai vàng, Lâm Nhất cười khẽ rời đi.
Đắc ý không?
Đương nhiên là có, cuối cùng người nọ cũng xoay người vì hắn, dù bước lên ngai vàng cũng không thể làm lơ hắn. Nhưng ở trước mặt Tô Hàm Nguyệt vẫn nên giấu đi cảm xúc một chút thì tốt hơn, nếu không có lẽ sẽ chết rất thê thảm.
Hắn phải cố gắng hơn, nếu không có một ngày, đối phương thật sự sẽ đứng trên chín tầng trời.
Còn hắn vẫn chỉ là một người bình thường trong muôn nghìn chúng sinh, sao có thể kéo đối phương xuống được.
Nửa canh giờ sau, bên ngoài hoàng thành Đế Đô, Lâm Nhất nhìn thấy Hân Nghiên đợi ở đó từ lâu.
“Sư tỷ”.
Lâm Nhất thoải mái chào hỏi.
Hân Nghiên dắt ngựa Huyết Long đưa lưng về phía Lâm Nhất, dường như không nghe thấy.
“Nghĩ gì thế?”
Lâm Nhất bước nhanh về phía trước, cười hỏi.
Hân Nghiên đang nhìn đường lớn người đến người đi trước mặt giật mình tỉnh lại, dường như không nghe rõ lời của Lâm Nhất, hơi thay đổi sắc mặt lo lắng nói: “Tiểu sư đệ, đệ bị thương rồi, để ta xem”.
“Không sao. Không phải vết thương chí mạng, tĩnh dưỡng mấy ngày là không sao rồi”.
Nếu lão giả áo tang kia muốn giết mình thì một chưởng là đủ rồi, ba chưởng cũng không giết chết hắn, rõ ràng là cố ý tha mạng cho hắn.
“Thật không để người ta yên tâm gì cả, đệ… đệ… gặp công chúa Phượng Hoa rồi chứ?”
Sau khi kiểm tra một lượt, Hân Nghiên mới yên tâm, do dự hỏi.
“Đã gặp rồi, nàng chính là người ta muốn tìm”.
Lâm Nhất không chú ý đến nét mặt của Hân Nghiên, cười nói đúng sự thật.
“Quả nhiên…”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hân Nghiên lộ ra nụ cười khổ sở, cô nhẹ giọng nói: “Ta biết ngay nàng và đệ chắc chắn có chuyện gì đó, nếu không sao lại đối xử đặc biệt với đệ thế chứ. Đệ xé rách y phục của nàng mà nàng cũng không giết đệ”.
“Sư tỷ, tỷ sao thế?”
Lâm Nhất nhận ra tâm trạng đối phương không đúng lắm, bèn tiến lên nắm lấy tay đối phương, quan tâm hỏi.
“Đệ tránh ra!”
Hân Nghiên hất tay Lâm Nhất ra, sắc mặt tái nhợt, gắt giọng: “Ta đã sớm biết trong lòng đệ vẫn luôn có một người mà mình không thể quên, ta cũng biết… Thật buồn cười, ta còn nghĩ sẽ cùng đệ phiêu bạt chân trời, nhưng trước giờ đệ còn chưa từng để ta trong lòng, chưa từng!”