Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1544



“Bôn Lôi Trảm Điện, Bôn Lôi chỉ là một loại thế, khi kiếm sắp xuất hiện, thế như sét đánh, mênh mông vô bờ. Đợi khi kiếm ra tạo kiếm quang như sét đánh, như tia chớp xuyên thủng, rọi sáng cả bầu trời đêm!”  

“Vậy nên nội dung chính của chiêu kiếm này là làm thế nào để ngưng tụ khí thế Bôn Lôi, thế càng lớn thì chém ra kiếm quang càng đáng sợ”.  

“Chắc hẳn là như thế này”.  

Ba ngày sau, cuối cùng Lâm Nhất cũng hiểu được nội dung chính của Bôn Lôi Trảm Điện.  

Ầm ầm!  

Khi hắn vừa định thử thì trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm rền vang, ngay sau đó mây đen ùn ùn kéo đến như thiên binh vạn mã, đại dương mênh mông, không ngừng biến ảo.  

“Trời sắp mưa rồi ư?”  

Lâm Nhất ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu, đây không phải là khí thế Bôn Lôi mà hắn đang cần sao?  

Lúc này mây gió đổi sắc, mưa gió sắp kéo đến.  

Bầu trời u ám đến đáng sợ, nhưng mưa vẫn chưa rơi. Giờ phút này tiếng sấm vẫn không ngừng vang vọng, mang đến một áp lực cực lớn.  

Rầm!  

Khi hắn đang suy nghĩ, một tia chớp dữ tợn xẹt nhanh qua không trung, thời gian như ngưng tụ lại, bầu trời xa xôi như muốn vỡ tung ra dưới tia chớp này.  

Rầm rầm!  

Ngay sau đó mưa rơi tầm tã không chút thương tiếc, hạt mưa như những con dao rơi xuống trong sắc trời âm u.  

“Hoá ra là vậy”.  

Toàn thân Lâm Nhất ướt đẫm, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười ít thấy, hắn đã hiểu đúng về Bôn Lôi Trảm Điện.  

Hắn tìm chỗ tránh mưa, thiếu niên khoanh chân ngồi xuống trong tiếng sấm dồn dập, cùng với những tia chớp thỉnh thoảng xuyên qua không trung.  

Trong đầu toàn là tâm pháp Bá Kiếm.  

Thời gian dần trôi qua, chẳng biết từ khi nào mưa đã ngừng, mây đen tản đi, sấm chớp ngừng đánh, mặt trời mọc lên thể hiện mặt nóng rực của nó.  

Hoang nguyên Tịch Diệt quay trở lại hoàn cảnh nóng rực như ngày thường.  

Bỗng nhiên.  

Lâm Nhất mở bừng mắt ra, sắc trời đột ngột tối sầm, mây gió đổi sắc, mưa gió sắp đến.  

Những tiếng sét biến hoá từ kiếm ý liên tục vang vọng ở bốn phía.  

Một luồng kiếm thế vô tận như sấm sét cuồn cuộn nở rộ trên người Lâm Nhất, nó làm nổi gió lớn, mây đen dày đặc.  

Bôn Lôi Trảm Điện!  

Lâm Nhất đưa tay ra, tay phải cầm chặt kiếm Táng Hoa, rút kiếm ra khỏi vỏ.  

Trong nháy mắt, một tia kiếm quang nổi lên trên thân kiếm như chớp giật. Tiếng sấm vang ở bốn phía, lúc này đã đạt tới mức cao nhất, kiếm quang xẹt qua toả ánh điện chói mắt.