*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiếm thế vô cùng vô tận bộc phát từ trên người Lâm Nhất, thân kiếm Táng Hoa lóe lên ánh sáng chói lóa, chiếu rọi khắp bốn phía, khiến khoảng không gian xung quanh sáng rực như ban ngày. Trên mặt đất, kiếm quang tán loạn, hệt như những tia nắng ban mai phủ xuống mặt biển mênh mông, bao la mà tráng lệ.
Kiếm thế sắc bén bổ thẳng vào một quyền như thiên thạch kia, lập tức chém nó thành hai nửa.
Răng rắc!
Quyền nổ tung, tia lửa bắn tung tóe, lả tả rơi xuống đất, khiến mặt đất nổ thành những cái hố sâu hoắm.
Trời đất rung chuyển, một kiếm của Lâm Nhất đắc thủ, đồng thời, giữa không trung, hắn đã thi triển Thất Huyền bộ đến cực hạn.
Thất Huyền bộ, người đi để lại bóng ảnh!
Phút chốc, tàn ảnh đầy trời, bổ ra từng luồng kiếm quang có tốc độ nhanh hơn cả tia chớp.
Mỗi một luồng kiếm quang đều ẩn chứa kiếm thế cực kỳ mạnh mẽ, sắc bén và ác liệt.
“Phá!”
Trong mắt ông lão áo đen lóe lên tia kinh ngạc. Ông ấy thật sự bất ngờ trước kiếm thuật cực kỳ tinh xảo của đối phương, nhưng ngay sau đó, ông ta hừ lạnh một tiếng. Chân nguyên toàn thân ông lão áo đen cuộn trào, tất cả kiếm quang đang bổ xuống đều bị chấn nát.
“Trẻ nhỏ khờ dại, ngươi vốn không biết Tử Phủ khủng bố đến mức nào!”
Đàm Phong nổi giận gầm lên một tiếng, xông lên trước, quyền hệt như thủy truyền ập đến.
Khi ông ta tung quyền, giữa không trung liên tục phát ra tiếng nổ, với tu vi cực kỳ khủng bố, mỗi một lần chấn động dường như có thể xé rách không gian.
Trong tình huống cận chiến, khí thế của ông ta như trẻ che, từng bước bức lui Lâm Nhất.
Thế công như bão tố sấm rền, không cho Lâm Nhất có một chút cơ hội thở dốc.
“Sương Hàn Vạn Lý!”
Tia sáng lạnh bùng lên quanh thân Lâm Nhất, thân kiếm không ngừng run lên.
Ầm!
Kiếm âm khủng bố chấn vỡ mây xanh, vòm trời dường như muốn nổ tung. Đi cùng với kiếm quang chói mắt là khí lạnh vô biên, dùng khí thế cực kỳ bá đạo càn quét tất cả.