Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1560



Trong hố sâu, thiếu niên áo xanh đột ngột bay vọt lên, tóc dài phấp phới giữa không trung, kiếm trong tay cực kỳ hiên ngang.  

Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!  

Chiến ý dày đặt bộc phát từ trong mắt hắn, bất giác, sắc trời tối xuống, mây gió biến ảo, báo hiệu một cơn bão sắp ập đến.  

Kiếm âm bốn phía diễn hóa thành tiếng sấm, ầm ầm chấn động.  

Kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh diễn hóa thành mây đen bao la, tựa như sấm sét vô tận bùng nổ quanh thân Lâm Nhất. Luồng kiếm thế này khiến cuồng phong nổi lên, mây đen cuồn cuộn.  

Thiếu niên lơ lửng giữa không trung, kiếm Táng Hoa trong tay bổ mạnh xuống.  

Một kiếm này… hung hãn như sấm sét!

Bôn Lôi Trảm Điện!  

Một kiếm hoa lệ và bá đạo, bày ra uy thế hủy thiên diệt địa, được sự phụ trợ của kiếm ý Tiên Thiên, điên cuồng chém xuống.  

Lâm Nhất mới nắm giữ chiêu này không bao lâu, trước đó, hắn chưa từng thi triển với bất kỳ ai.  

Ông lão áo đen là người đầu tiên, nhưng chắc chắn sẽ không phải là người cuối cùng.  

“Không!”  

Sau khi Lâm Nhất phóng thích kiếm ý Tiên Thiên hoàn chỉnh, sắc mặt ông lão áo đen cực kỳ hoảng sợ.  

Nhưng khi ông ta nảy sinh ý định lùi bước thì đã không còn kịp nữa.  

Ông lão áo đen còn chưa kịp phản ứng thì luồng kiếm quang hệt như loài mãnh thú thời thượng cổ, có khả năng một đá phá trời, xé rách hư không đã lao đến với tốc độ tia chớp, phút chốc nuốt chửng ông ta.  

Ầm!  

Kiếm xuyên thủng ngực khiến ông ta chết ngay tại chỗ.  

Thế nhưng trước khi chết, ông lão áo đen vẫn ra sức đánh ra một chưởng.  

Ngước mắt nhìn lại, đó là một khối thiên thạch rực lửa đang lao đến với tốc độ xé gió, hệt như một thoáng kinh hồng.  

Là võ hồn… một kích đỉnh cao của ông ta trước khi chết.  

Lâm Nhất biến sắc, sau khi thi triển Bôn Lôi Trảm Điện, hắn gần như kiệt sức, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.  

Ầm!  

Trong tiếng nổ khủng bố, Lâm Nhất đang lơ lửng giữa không trung bị đánh bay ra ngoài.  

Hắn rơi thẳng xuống dưới, đầu óc hoảng loạn, ý thức mê muội. Trước khi nhắm mắt, hắn chỉ thấy ngựa Huyết Long bên cạnh đang không ngừng gào rú vì lo lắng.  

Bịch!  

Lâm Nhất lảo đảo rơi xuống nước, bọt nước bắn lên tung tóe, phút chốc, hắn đã chìm xuống lòng sông.  

Sông ngầm chảy xiết, hắn liên tục bị dòng nước tác động, loại cảm giác này… sống không bằng chết.  

Lâm Nhất vốn đã trọng thương, liên tục bị như vậy, ý thức của hắn trở nên mơ hồ, không cách nào tỉnh táo lại được. Ngẫu nhiên, Lâm Nhất mở mắt, lọt vào tầm mắt là khoảng không tăm tối, dường như hắn đã chìm vào vực sâu vô tận.  

Đừng nói đến việc không cách nào vận chuyển chân nguyên, hiện tại, ngay cả nhúc nhích ngón tay mà hắn còn không làm được.  

Lần này, Lâm Nhất bị thương cực kỳ nghiên trọng, hắn đã hoàn toàn không khống chế được sinh tử của bản thân.