*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Lục Tư Âm, không cho phép ngươi nói bừa, Lâm đại ca chắc chắn không phải là người xấu”. Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Vân đỏ rực, cắn môi nói.
“Ha ha, Bạch Vân. Ngươi đã nhìn thấy ấn ký ở giữa đầu mày chưa, không chỉ là trong biên cảnh U Châu, đến cả những châu khác của cổ vực Nam Hoa cũng đều có tập tục như vậy, sẽ để lại ấn ký này trên người kiếm nô của nhà mình”.
Bên cạnh nữ tử áo lam, một thanh niên áo đen lên tiếng nịnh bợ Lục Tư Âm, lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử, ta nói không sai chứ”.
Lâm Nhất như có điều suy nghĩ, chẳng trách trước đó đám người này nhìn mình lại có vẻ kỳ quặc, mang đầy khinh thường như thế.
Hoá ra là vì nhìn thấy ấn ký giữa hai đầu mày của hắn, tưởng hắn là một kiếm nô.
“Lãnh Phong sư huynh, huynh thế nào mà cũng như vậy… cho dù là kiếm nô, kiếm nô không thể là người tốt hay sao?”
Bạch Vân tủi thân nói.
“Nha đầu ngươi hiểu cái gì, ngốc nga ngốc nghếch, nếu là người tốt thì vết thương khắp người này từ đâu mà có? Tự nhiên chẳng có việc gì mà lại có người đánh hắn bị thương hay sao? Vừa nhìn là biết phản chủ bỏ trốn mới bị người ta ra tay nặng như thế, dứt khoát phế bỏ luôn, tiểu kiếm nô, ta nói có đúng không?”
“Đúng hay không đúng, ta không muốn tranh luận với cô, ta muốn nói là thanh kiếm trên tay cô cầm là của ta”.
Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hờ hững nói.
“Nực cười, một kiếm nô nhỏ nhoi như ngươi làm sao có khả năng có được bảo kiếm! Lui một bước nói, cho dù là của ngươi, bây giờ ngươi còn có tư cách để sở hữu không? Chẳng lẽ ngươi không biết mình bây giờ đã trở thành một phế nhân rồi sao?”
Đáy mắt Lục Tư Âm thoáng qua vẻ khinh thường, bật cười vô cùng chói tai.
Một đám đệ tử thanh niên ở bên cạnh nàng ta cũng lạnh lùng cười theo, biểu cảm đầy vẻ bất thiện.
“Kiếm nô này đúng là không thức thời, chúng ta cứu mạng của hắn. Một lời cảm ơn cũng không có, nếu là ta thì chắc chắn sẽ chủ động dâng kiếm này tặng cho Lục sư tỷ, đâu ra đạo lý đòi lại như thế”.
“Hừ, kiếm này vô cùng quý giá, chính là Thảo Mộc Huyền binh, linh văn tự nhiên, có bao hàm cả đạo vận, chắc chắn là hắn ăn trộm”.
“Nếu đã là ăn trộm thì bây giờ Lục sư tỷ tạm thời mượn nó, đợi ngày sau mang trả lại cho chủ nhân thực sự cũng là việc đương nhiên”.
Một đám người mồm năm miệng mười hầu như không hề có ý định trả lại kiếm cho Lâm Nhất, thậm chí còn vu khống hắn ăn trộm.
“Các ngươi, sao có thể như vậy chứ!”
Thiếu nữ Bạch Vân tức đến đỏ mặt, hoàn toàn không ngờ đến sư tỷ mình lại không biết xấu hổ như thế.