Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1572



Lục Tư Âm cảm thấy hơi mệt, phẩy tay nói: “Cứ vậy đi, bốn bảo vật này ngươi chọn một cái rồi đi đi”.  

“Sư tỷ, ta… tỷ biết tấm lòng của ta dành cho tỷ, ta bằng lòng giao cả mạng sống của mình cho tỷ, những đồ quý giá này cũng không sánh được với tỷ đâu”.  

Lãnh Phong nói bằng giọng đầy vẻ đương nhiên.  

Đáy mắt Lục Tư Âm thoáng vẻ ghét bỏ, cười lạnh nói: “Bớt nói nhảm, chọn một thứ đi”.  

Lãnh Phong biết rõ, Lục Tư Âm này muốn hắn cũng phải tham dự vào việc này, muốn trói chặt hắn với mình.  

Lập tức suy nghĩ thật nhanh, chỉ về phía bức tranh kia nói: “Vậy ta lấy cái này đi”.  

Lục Tư Âm ngạc nhiên nhìn về phía Lãnh Phong, khẽ giọng nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ chọn viên yêu đan này, chẳng qua bức tranh này cũng khá kỳ lạ, cực kỳ thần bí. Nếu có thể lĩnh ngộ được nó thì e là sẽ có một cơ duyên kỳ ngộ lớn, vượt xa so với yêu đan”.  

Trong lòng Lãnh Phong thầm cười, vậy thì cũng phải lĩnh ngộ ra mới được.  

Còn về yêu đan, nếu ta thực sự chọn yêu đan thì cô cũng chắc chắn không đồng ý.  

Mặt Lục Tư Âm không có biểu cảm gì nói: “Lấy đồ rồi thì đi mau đi”.  

Cất kỹ bức tranh đi, ánh mắt Lãnh Phong liếc qua cơ thể đầy đặn của Lục Tư Âm, lưu luyến mãi mới quyến luyến rời đi.  

Đợi Lãnh Phong rời đi.  

Ánh mắt Lục Tư Âm rơi lên mặt bàn, phất tay một cái thu hết ba món bảo vật vào trong túi mình, cười lạnh lùng nói: “Tiểu kiếm nô, một phế nhân còn dám đấu với ta, tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn một chút”.  

Chẳng qua so với ba món bảo vật này, kỳ thực nàng ta thích nhất là thanh Táng Hoa Kiếm trong tay này.  

Leng keng!  

Táng Hoa rút khỏi vỏ, ánh trăng sáng lọt qua khe cửa sổ rơi lên thân kiếm toát ra quang mang mơ hồ như mộng như ảo.  

“Quả thực là một thanh hảo kiếm”.  

Lục Tư Âm chơi đùa với thanh Táng Hoá Kiếm, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, lưu luyến đến quên lối về.  

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Nhất từ từ mở mắt ra.  

Thở ra một hơi trọc khí, gương mặt nhợt nhạt của thiếu niên đã hồng hào hơn rất nhiều.  

Mới chỉ một đêm mà vết thương của Lâm Nhất đã hồi phục được năm phần.  

Trong mắt có kiếm mang sắc bén thoáng qua, rất nhanh sau đó đã trở lại vẻ bình thường.  

Nếu như có người ngoài ở đây, cảm nhận được tinh mang vừa rồi thì chắc chắn sẽ bị doạ cho sợ hết hồn. Rất khó có thể tưởng tượng, một võ giả chưa bước vào cảnh giới Tử Phủ lại có được phong mang như vậy.  

Cọt kẹt!  

Lâm Nhất mở mắt chưa được bao lâu thì cánh cửa căn phòng chứa đồ bị người đẩy nhẹ ra, Bạch Vân thò cái đầu nhỏ nhắn vào, ánh mắt trộm liếc nhìn bên trong căn phòng.  

“Lâm đại ca, huynh tỉnh rồi à”.  

Ánh mắt quét qua, vừa hay chạm phải tầm mắt của Lâm Nhất, gương mặt cô gái thoáng vẻ thẹn thùng, vội vàng đẩy cửa bước vào.  

Trên tay nàng ta còn treo một cái giỏ nhỏ, chân bước nhanh qua cười nói: “Lâm đại ca, huynh hẳn là lâu rồi chưa ăn gì đúng không, ta mang cho huynh chút đồ ăn sáng tới”.