Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1579



Lâm Nhất hạ thấp giọng nói: “Trừ kiếm Táng Hoa ra, ta còn có một viên yêu đan Thiên Phách, một thanh bảo binh thượng phẩm, một món bí bảo thượng cổ, một bức tranh truyền thừa đều bị Lục Tư Âm trộm đi mất”.  

Liễu Vân Yên biến sắc, ánh mắt nhìn Lâm Nhất lộ ra vẻ thất vọng, lạnh giọng nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao?”  

“Tin hay không thì tùy”.  

Lâm Nhất khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói.  

Tư thế và thái độ này đã hoàn toàn chọc giận Liễu Vân Yên. Theo nàng ta thấy, mình đường đường là nhân tài của thư viện Thiên Phủ, hạ mình nói chuyện với ngươi như vậy lại đổi lại mấy lí do thoái thác xằng bậy, không có lề lối gì.  

Một tên Kiếm Nô chưa bước vào Tử Phủ sao có thể có những bảo vật lớn như vậy.  

Hắn xem nàng ta là đứa trẻ lên ba hay sao?  

Liễu Vân Yên lạnh lùng nói: “Vậy thì ngươi cứ đi theo đi, tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi có hành động gì quấy rối, nếu không, dù có nể tình Bạch Vân, ta cũng không tha cho ngươi đâu”.  

Đúng lúc đó, trên thuyền bỗng vang lên tiếng xôn xao.  

Lâm Nhất quay đầu nhìn lại, trên mặt sông bao la, một chiếc thuyền lớn đang tiến đến gần. Trên thuyền cắm chiến kỳ Huyết Vũ, ở boong thuyền có đông đảo võ giả trẻ tuổi chen chúc nhau, khí tức trên người ngưng tụ, toát ra sát khí lạnh lẽo.  

“Lầu Huyết Vũ!”  

Liễu Vân Yên biến sắc, không quan tâm đến Lâm Nhất nữa, vội vàng đi sang đó.  

“Người của lầu Huyết Vũ cũng đã đến đây, tốc độ nhanh thật!”  

“Đám người này đúng là âm hồn không tan”.  

Đệ tử của thư viện Thiên Phủ ở trên thuyền đều có vẻ mặt nghiêm trọng.  

“Đám người đó là ai?”  

Lâm Nhất đến bên cạnh Bạch Vân, lên tiếng hỏi.  

Trên mũi thuyền của đối phương có một người thanh niên mặc áo dài nam màu đen, cổ áo thêu chỉ đỏ, hai mắt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn ta nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng u ám lạnh lẽo, rõ ràng không có ý tốt.  

“Đó là người của lầu Huyết Vũ, người dẫn đầu là Phan Nhạc, xếp hạng khá cao trong số đệ tử nội môn lầu Huyết Vũ. Hắn ta cũng có thực lực cảnh giới Âm Huyền tiểu thành”.  

Bạch Vân hơi căng thẳng đáp: “Thư viện Thiên Phủ của chúng tôi và lầu Huyết Vũ trong U Châu Thành xưa nay luôn bất hòa, lần này có chút rắc rối rồi đây”.

Lâm Nhất khẽ gật đầu, không nói gì nhiều.  

Ánh mắt hắn dừng trên người Phan Nhạc một lúc, chợt nhận ra điều gì, lặng lẽ dời tầm mắt. Sau lưng hắn ta có thể thấy một bóng người trùm áo choàng đen, đeo mặt nạ ly miêu. Khí tức trên người vô cùng yếu ớt, nếu không phải kiếm ý của Lâm Nhất nhạy bén thì rất khó để phát hiện ra kẻ đó trong đám đông.  

“Liễu Vân Yên, tốc độ của cô cũng nhanh thật, suýt chút nữa không đuổi kịp cô rồi”.  

Trên con thuyền đối diện, Phan Nhạc lộ ra ý cười nồng đậm.  

Liễu Vân Yên thản nhiên nói: “Đuổi kịp thì đã sao, giành được kim liên Tử Hỏa mới tính là ngươi tài giỏi”.  

“Vậy thì hãy đợi xem, ha ha!”  

Phan Nhạc cười lớn mấy tiếng, khoảnh khắc xoay người lại, trong mắt lóe lên vẻ âm u lạnh lẽo.