Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1598



Thói quen đeo hộp đựng kiếm trên lưng đã giữ một thời gian khá dài, như thể hộp đựng kiếm đã trở thành một bộ phận trên cơ thể hắn.  

Mặc dù không thoải mái lắm nhưng cảm giác này thật sự rất tốt.  

Đối với Lâm Nhất, chỉ khi nào cầm kiếm Táng Hoa trong tay mới coi như là thật sự khôi phục toàn bộ sức chiến đấu.  

Với tư cách là một người kiếm khách, việc có kiếm và không có kiếm khác biệt như ngày và đêm. Hắn tin rằng các đệ tử thư viện Thiên Phủ từng đánh nhau với hắn đều có cảm xúc này.  

Lúc này thấy hắn chuẩn bị rời đi, vẻ chấn động trên mặt mọi người đều xen lẫn một chút phức tạp.  

Một người đệ tử của thư viện Thiên Phủ chết ngay trước mặt họ, nếu nói họ không phẫn nộ thì không thể nào.  

Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là chuyện bê bối của thư viện Thiên Phủ.  

Hai đệ tử cấu kết với nhau để trộm đồ của người ngoài, nếu chuyện này lan ra ngoài thì không biết sẽ gây tranh cãi như thế nào ở U Châu.  

Dù cho muốn ra tay, sau khi chứng kiến thực lực của Lâm Nhất, có lẽ cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.  

Chỉ cần Liễu Vân Yên không lên tiếng, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Nhất rời đi, không thể làm gì khác.  

Lâm đại ca phải đi rồi ư?  

Bạch Vân nhìn Lâm Nhất rời đi, trong lòng vô cùng thất vọng, nàng ta cắn môi, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.  

Lâm Nhất ngoảnh đầu lại nhìn tiểu nha đầu này, cười với nàng ta rồi quay lưng đi.  

Nếu hỏi người duy nhất hắn lo lắng thì chính là tiểu nha đầu Bạch Vân này. Nếu như có thể, ở lại tiếp tục bảo vệ tiểu nha đầu này an toàn cũng là một lựa chọn không tệ.  

Nhưng bây giờ hắn đã giết một người, đánh một người bị thương.  

Tiếp tục ở lại thì rõ ràng không ổn lắm.  

Nếu đã lấy lại đồ của mình, hắn chỉ có thể rời đi và bí mật bảo vệ nha đầu này.  

“Đợi đã!”  

Hắn vừa đi không xa thì có một giọng nói vang lên từ sau lưng, Liễu Vân Yên gọi hắn lại.  

“Có chuyện gì không?”  

Lâm Nhất không quay lại, chỉ bình tĩnh hỏi.  

Nét mặt hắn không chút dao động, giờ hắn đã khôi phục thực lực, dù đối phương muốn bắt hắn ở lại, hắn cũng có thể rời đi dễ dàng.  

“Có thật là ngươi đã ra tay giải vây giúp trong lần yêu thú bạo động này như Bạch Vân đã nói không?”  

Liễu Vân Yên lạnh mặt, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm Nhất, trầm giọng hỏi.  

“Chuyện này không quan trọng đối với ta, cô tin hay không thì tuỳ”.  

Hắn ra tay là vì đã hứa với nha đầu Bạch Vân, không liên quan gì tới đám người thư viện Thiên Phủ này.  

“Không quan trọng với ngươi nhưng lại rất quan trọng với ta. Ta đã tránh oan ngươi về chuyện của Lục Tư Âm vừa rồi, ta có thể xin lỗi ngươi. Nếu lần này ngươi đã thật sự ra tay giải vây, Liễu Vân Yên ta đây nợ ngươi một ân tình, thư viện Thiên Phủ cũng sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi”.

Liễu Vân Yên nói rõ từng chữ một.