Kiếm khách đều là người yêu kiếm, đương nhiên, Lâm Nhất cũng không ngoại lệ.
Advertisement
Thời điểm thanh huyền khí này đứt rời, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, tim như rỉ máu.
Huyền khí.
Advertisement
Dù là huyền khí hạ phẩm thì cũng có giá trị liên thành.
Trong nước Thiên Thủy thậm chí không thể dùng linh thạch để định giá, bởi vì vốn không mua được.
Huyền khí đều do Huyền sư chế tạo, mà trong nước Thiên Thủy lại không có Huyền sư tồn tại.
Thứ này là do tông môn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê Huyền sư ở bên ngoài chế thành.
Lâm Nhất từng liên tiếp làm gãy ba thanh Thanh Cương kiếm ở Binh Khí các của Tông Vụ đường, không ngờ là hôm nay, huyền binh vào tay hắn cũng không thoát khỏi số mệnh bi thương.
Trước đó có thể nói là trùng hợp, nhưng hiện tại đến huyền binh cũng gãy thì không còn là trùng hợp nữa.
“Vấn đề nằm ở đâu… Chẳng lẽ ta có thể chất đoạn kiếm hay sao?”
Lâm Nhất thầm nghi hoặc, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông.
Lúc trước, nguyên chủ bảo dưỡng linh khí cho người khác cũng không xảy ra việc này.
Sau khi linh hồn hắn xuyên vào mới xảy ra chuyện lạ.
Chẳng lẽ có liên quan đến một loạt kiếm quang phá ngực mà ngày đó ta gặp phải ở Thái Sơn?
Khi nghĩ đến Mãnh Hổ Quyền của bản thân có thể hợp nhất quyền kiếm một cách quái dị, hắn càng cảm thấy kỳ quặc.
Mà thôi, hiện tại tầm mắt còn hạn hẹp, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.
“Chỉ là… vì sao ngươi không gãy?”
Lắc lư một cái, sau đó Lâm Nhất rút ra Táng Hoa kiếm.
Thân kiếm như làn thu thủy, mũi kiếm dễ dàng cắt đứt tóc, Táng Hoa kiếm vốn đã là vật phi phàm.
Tuy nhiên lực sát thương vẫn còn chênh lệch một khoảng so với huyền binh, cần dùng hương hoa để bồi dưỡng.
Nửa đời lục bình xuôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa. Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu.