Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1611



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Địa bảo thiên tài, chỉ người có tài mới chiếm được.  

Huống hồ con đường tu hành của võ giả chúng ta vốn là đấu cùng trời, đấu cùng đất, đấu cùng người. Một chữ tranh hoá thành nhiệt huyết, trong mắt mãi giữ sự tự tin không bao giờ lụi tàn.   

Trong sóng ngầm cuộn cuộn, núi rừng đông nghịt người với người bỗng trở nên xôn xao.  

Một nhóm người mặc đồng phục tiến về phía sâu trong sơn mạch Huyết Cốt. Họ như một viên đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng tạo nên những làn sóng, nhóm người này lập tức thu hút sự chú ý của vô số người.  

“Là người của thư viện Thiên Phủ, nhiều người đến thật đấy!”  

“Là Liễu Vân Yên!”  

“Nàng ta là mỹ nữ đẹp nhất của thư viện Thiên Phủ, phong thái hơn người, xinh đẹp lạnh lùng. Ta nghe nói rất nhiều nhân tài của các thế lực cấp bậc bá chủ để mắt tới nàng ta”.  

“Hì hì, đẹp thì đẹp thật, tiếc là cuộc tranh đoạt kim liên Tử Hoả sẽ không có ai chắp tay nhường vì nàng ta xinh đẹp. Không ngờ nàng ta dám một mình dẫn đội, ta nghĩ mỹ nhân chắc chắn sẽ bỏ mạng trong cuộc tranh đoạt kim liên Tử Hoả lần này”.

“Nói rất đúng! Suy cho cùng thế giới này chỉ so ai mạnh ai yếu, địa bảo, chỉ người có tài mới chiếm được”.  

“Có điều... Nếu người đẹp chết thì thật đáng tiếc. Nếu lúc đó có thể trình diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân chắc có thể sẽ giành được lòng người đẹp, hì hì”.  

“Ha ha ha, ai có thể chắc chắn được? Biết đâu cũng có thể xảy ra, giành được cả bảo vật và người đẹp, đây mới là người chiến thắng”.  

Phải nói rằng Liễu Vân Yên rất có sức hấp dẫn.  

Vẻ đẹp của nàng ta không phải chỉ có sự xinh đẹp bên ngoài và dáng người đầy đặn như Lục Tư Âm, mà là sự sắc bén và khí chất cao ngạo, lạnh lùng bên trong, kiểu nữ nhân này sẽ gây áp lực khá lớn cho nam nhân.  

Nhưng lại có thể dễ dàng k1ch thích [email protected] muốn chinh phục của nam nhân và khiến họ mơ tưởng hơn.  

Do đó, nàng ta vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh mắt và những lời bàn tán không thể ngừng nghỉ.  

Đương nhiên những lời bàn tán lén lút này không thể thoát khỏi tai nhóm người Liễu Vân Yên, nàng ta tỏ ra bình tĩnh, không chút dao động.  

Một số đệ tử thiên phú bên cạnh trông không được thoải mái, vô cùng bất mãn.  

Dù sao họ nói cũng hơi khó nghe.  

Đặc biệt là những lời phán đoán về Liễu Vân Yên càng chói tai hơn.  

“Sư tỷ có muốn dạy cho những kẻ nói bậy này một bài học không? Lũ người này phải đánh cho một trận mới thành thật được”.  

“Nếu không ra tay, chúng sẽ cho rằng thư viện Thiên Phủ chúng ta dễ bắt nạt”.  

Có đệ tử không nhịn được nói.  

Thật ra cũng khá có đạo lí, ra tay răn đe sẽ ít bị chỉ trích hơn.  

Liễu Vân Yên lạnh nhạt lên tiếng: “Không sao cả, ta cũng không ghét anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng qua phải có thực lực mới được”.