Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1617



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đáng lý ra người tối hôm đó không phải loại người ngông cuồng ngu xuẩn như vậy.  

Trong mắt mọi người, thiếu niên đã là một người chết, nhưng cảnh tượng không ai ngờ tới lại xảy ra.  

Lâm Nhất chậm rãi đưa tay phải ra, năm ngón tay đột nhiên siết chặt lại.  

Ầm ầm!  

Lực lượng Long Tượng cổ xưa trong cơ thể hắn cuồn cuộn như dòng sông, liên tục rót vào trong quyền mang.  

Bùm!  

Khi hắn tung quyền, một tiếng gầm đáng sợ vang lên.  

Thiếu niên áo xanh như biến thành một con man thú thượng cổ, tiếng quyền mang nổ tung hoá thành âm thanh Long Tượng, ùn ùn kéo đi.  

Long Tượng thượng cổ hung ác điên cuồng, khí thế mạnh mẽ là thứ không tưởng đối với người trong võ đạo thời nay.  

Nhưng bây giờ uy lực của một quyền này lại cho mọi người được chứng kiến phong thái ngang ngược bá đạo của man thú năm đó.  

Phụt!  

Gần như trong nháy mắt, kiếm thế kinh thiên động địa của bốn người này sụp đổ. Dưới sự hỗ trợ của âm thanh Long Tượng, uy thế quyền mang không giảm khiến cả bốn người đều hộc máu.  

Kinh hãi trong nháy mắt, kiếm hư vô phát!  

Lâm Nhất thu tay phải về, hai tay đưa về trước đan vào nhau, ngón cái hai tay đặt lên ngón giữa, ngay sau đó hai tay búng ra.  

Đạn Chỉ Thần Kiếm ngưng tụ ra bốn tia kiếm quang màu bạc, chợt loé trên không trung rồi biến mất.  

Răng rắc!  

Khi rơi xuống đất, cả bốn người đều quỳ một chân xuống, máu chảy giàn giụa trên đầu gối chân đang quỳ.  

Đầu gối họ đã bị kiếm quang xuyên thủng.  

Bốn người sắc mặt tái nhợt, cắn răng nghiến lợi, giãy giụa định đứng lên.  

Lâm Nhất cười lạnh lùng: “Nếu đã quỳ thì nên ngoan ngoãn quỳ tiếp đi!”  

Ầm!  

Uy áp Long Tượng kinh khủng đè lên người họ như ngọn núi cao sừng sững, dù cho họ giãy giụa thế nào cũng không thể đứng dậy.  

“Họ... quỳ xuống thật kìa”.  

Trong lúc nhất thời, cảnh tượng bốn người ngoan ngoãn quỳ gối trước mặt Lâm Nhất khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.  

Phan Nhạc vừa rồi còn tươi cười, trong mắt tràn đầy đắc ý, giờ đây lập tức tối sầm mặt.