Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1643



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dưới cơn chấn động của lực lượng, sắc mặt Diệp Thương Minh vô cùng khó coi, trường kiếm trong tay hắn ta không ngừng run rẩy, tựa như muốn giãy ra ngoài vậy.  

Sau khi đáp xuống, theo âm thanh kinh thiên động địa, hắn ta cũng lùi về phía sau một đoạn.  

“Ơ…”  

Những người đang ở trên hồ Tử Vân đều tỏ vẻ ngạc nhiên, hoàn toàn sững sờ. Trận chiến lần này còn đáng sợ hơn động tĩnh của Đại Phong Kình mà Lâm Nhất gây ra trước đó.  

Đây là Diệp Thương Minh, một người mạnh hơn Lãnh Dật rất nhiều.  

Nhưng Lâm Nhất chỉ tiện tay ra một kiếm đã dễ dàng đánh lui Huyết Vân kiếm pháp, còn có chuyện khó tin hơn chuyện này sao?  

Kiếm ý Bán Bộ Tiên Thiên khiến người ta sợ hãi cũng bị đánh tán loạn dưới cơn chấn động của nguyệt mang màu bạc, hoàn toàn không chịu nổi một đòn.  

Tình huống này khiến rất nhiều người đều tỏ vẻ khó hiểu.  

Rốt cuộc là làm bằng cách nào thế?  

Khí thế của chiêu kiếm này thật sự khiến người ta hơi không dám tin.  

Vụt!  

Tiếng xé gió chói tai vang lên, hơi thở lạnh lẽo tấn công đến, nhưng người ra tay lại là Phan Nhạc và Lãnh Dật.  

Lâm Nhất hơi sa sầm mặt, lại là hai người này, còn chưa chịu thôi à.  

“Giỏi thì đến đây”.  

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn theo thanh kiếm bay về phía hai người trên không trung.  

Sương Hàn Vạn Lý!  

Dưới sự tiếp sức của kiếm quyết tầng chín, Thuỷ Nguyệt kiếm pháp đã đến Hoá cảnh lập tức thể hiện đến mức tối đa khả năng chí âm tạo hàn.  

Ngay trong tầm mắt, đóng băng tất cả!  

Phụt!  

Phan Nhạc và Lãnh Dật còn chưa kịp đến gần đã phun ra một ngụm máu tươi, bị kiếm ý băng hàn cuồn cuộn kéo đến đánh bay ra ngoài.  

Trên người bọn họ còn có vụn băng liên tục rơi xuống.  

Chiêu kiếm Ánh Sáng Hạo Nguyệt đánh bại Diệp Thương Minh!  

Một kiếm Sương Hàn Vạn Lý đánh bay Phan Nhạc và Lãnh Dật.  

Lâm Nhất bây giờ đã không còn gì phải kiêng dè nữa, hắn bộc lộ tất cả thực lực của bản thân, khiến những người xung quanh đều sợ hãi, không ai nói một lời.  

Trên hồ Tử Vân lại vang lên tiếng gió kiếm gào thét, ngoài ra thì chẳng còn âm thanh gì khác nữa cả.  

Thực lực thật sự mạnh đến mức khiến lòng người khiếp sợ.  

Rất nhiều người chợt tỉnh ngộ, chẳng trách hắn dám nói ra lời nói kiêu ngạo như thế.  

Không phải kiêu ngạo mà nó là sự thật.  

“Cùng nhau ra tay!”