Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1648



Theo bọn họ thấy, bây giờ chỉ cần kim liên Tử Hỏa không bị Lâm Nhất cướp đi đã là chiến thắng rất lớn.  

“Đi!”  

Hung vật như thế hiện thân, đám người này cũng không dám ở lại lâu, quay đầu nhìn Lâm Nhất một cái rồi bỏ chạy thục mạng.  

Ở giữa hồ, trung tâm của gió bão.  

Sắc mặt của Lâm Nhất vô cùng khó coi, kim liên Tử Hỏa chỉ còn cách hắn một bước chân, chỉ cần bước thêm một bước nữa là có thể dễ dàng lấy hết mười cây kim liên Tử Hỏa.  

Nhưng hắn không dám.  

Con trăn Tử Tinh Lôi Điện kia chỉ ló thân mình ra khỏi mặt nước thôi đã cao mấy chục trượng, giống như một ngọn núi nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.  

Chỉ cần hắn dám động đậy sẽ hứng phải đợt tấn công của sấm sét ngay lập tức.  

Chết tiệt!  

Đến giờ phút cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.  

Dù tâm cảnh của Lâm Nhất có cao đến đâu chăng nữa cũng khó mà chấp nhận.  

Con trăn Tử Tinh Lôi Điện ở trước mắt cho hắn cảm giác quá mạnh. Nó cũng là cảnh giới Âm Huyền đại thành, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ rệt, tán tu cảnh giới Âm Huyền đại thành chiến đấu ác liệt với hắn ngày hôm đó hoàn toàn không là gì trước con trăn Tử Tinh Lôi Điện này.  

Mười hắc y nhân e là cũng không phải đối thủ của con yêu thú này.  

“Lâm Nhất, đừng ra tay nữa, mau chạy thôi”.  

Liễu Vân Yên của thư viện Thiên Phủ đang ở phía xa sốt ruột chạy tới, lớn tiếng hét lên.  

Rút!  

Trong đầu đấu tranh kịch liệt, Lâm Nhất không do dự nữa, xoay người rời đi như tia chớp.  

Hắn vừa cử động, mặt nước giữa hồ bùng nổ, một cây mâu sét màu tím vô cùng sắc bén lao ra khỏi nước.  

Lâm Nhất quay đầu nhìn, mặt biến sắc. Nếu hắn chậm một bước, e rằng cây mâu sét màu tím sắc bén kia đã đâm xuyên tim hắn.  

Nhắc tới vẫn phải cảm ơn lời nhắc nhở của Liễu Vân Yên.  

Nói cho cùng vẫn là lòng tham hơi quá mức, nên đi thì vẫn phải đi.  

“Tên nhóc này, còn nghĩ gì thế, không mau chạy đi!”  

Trong lúc đệ tử bốn phía tháo chạy, Liễu Vân Yên chạy ngược dòng người, tới trước mặt Lâm Nhất lên tiếng hỏi.  

Cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng Lâm Nhất, tuy trước nay người phụ nữ này luôn không hòa hợp với hắn, nhưng thời khắc quan trọng vẫn đáng để tín nhiệm.  

“Đa tạ”.  

“Không có gì, đi thôi”.  

Liễu Vân Yên lộ ra ý cười, chỉ là khi nhìn về phía mười đóa kim liên Tử Hỏa bùng nổ trong không trung, trong mắt lại lóe lên vẻ buồn bã khó nói.  

Cơ hội gần trong gang tấc mà bỏ lỡ, không ai hiểu được nỗi chua xót trong lòng nàng ta.  

Nhưng nàng ta cũng biết chuyện này không thể trách Lâm Nhất, nàng ta ngay cả tư cách tranh kim liên Tử Hỏa cũng không có.