Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1671



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đó trên hồ Tử Vân, ánh mắt nàng ta nhìn kim liên Tử Hoả tràn đầy buồn bã và yếu đuối.  

Ánh mắt ấy có chuyện xưa.  

Liễu Vân Yên muốn nói lại thôi, một lát sau mới áy náy bảo: “Chuyện này để nói sau đi. Nhưng việc trở thành đệ tử nòng cốt có ý nghĩa rất quan trọng đối với ta. Ơn này của Lâm công tử, ta sẽ ghi nhớ trong lòng”.  

Nhìn có vẻ chuyện này có khúc mắc, nàng ta không muốn kể, Lâm Nhất sẽ không hỏi nhiều.  

Khi màn đêm buông xuống, hai người mới tạm biệt nhau.   

Trong một căn phòng trang nhã.  

Lâm Nhất ngồi khoanh chân trên giường, trên hai tay đều đặt một viên linh ngọc tam phẩm.  

Khi Tử Diên Kiếm Quyết vận chuyển, linh khí trong linh ngọc hoá thành những hạt mưa bụi rơi vào trong vùng Tử Phủ màu bạc trắng.  

Vùng Tử Phủ này ẩn chứa chân nguyên tinh khiết và vô tận.  

Uy lực của Tử Diên kiếm kình ngưng tụ thành chất lỏng so với lúc Bán Bộ Tử Phủ khác nhau một trời một vực.  

Ở trung tâm vùng Tử Phủ, một đoá hoa Tử Diên màu bạc toả ánh sáng nhạt lạnh thấu xương, yên tĩnh ở đó.  

Ngoài ra còn có hai con hung hồn đứng sâu trong hư không, nhìn vùng Tử Phủ này với ánh mắt lạnh lùng.  

Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện hơn một nửa linh khí được luyện hoá đều bị hai con hung hồn này tham lam hấp thu.  

Đặc biệt là con Chúc Long mặt người thân rồng, khi linh khí rót vào, ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt đen như vực sâu dần trở nên rõ ràng.  

Về phần Cùng Kỳ, nó không có thay đổi quá lớn, nhưng xét về mặt khí thế thì không hề thua kém chút nào.  

Linh ngọc tam phẩm tiêu hao nhanh như vậy, ngoài nguyên nhân bản thân Tử Diên Kiếm Quyết cần một nguồn tài nguyên khổng lồ, thì có liên quan rất lớn đến hai con hung hồn tham lam này.   

Điều này khiến Lâm Nhất vô cùng nhức đầu, dù có bao nhiêu linh ngọc cũng như hạt cát trong sa mạc.  

Đã không cho Tử Diên Kiếm Quyết ăn no, hơn nữa còn không nuôi nổi hai con hung hồn này.  

Năm ngày sau.  

Lâm Nhất rõ ràng cảm giác được con sông náo nhiệt hơn, hàng nghìn chiếc thuyền tụ tập làm cho con sông mênh mông trở nên chen chúc.  

“Phía trước chính là thành U Châu!”  

Liễu Vân Yên đứng ở đầu thuyền nhìn bóng dáng thành trì ở cuối tầm mắt, trên mặt lộ vẻ vui mừng.  

Có thể thấy được nàng ta đang rất nhớ nhà, chỉ muốn về thư viện Thiên Phủ ngay lập tức.  

“Liễu Vân Yên!”  

“Đúng là nàng ta, đẹp quá, không hổ là đệ nhất mỹ nữ của thư viện Thiên Phủ, chỉ là hơi lạnh lùng. Nghe nói chuyến đi này nàng ta đi vì kim liên Tử Hoả, không biết kết quả thế nào”.  

“Chắc là hơi khó đấy, ở bên ngoài thành U Châu, trừ Huyền Dương Điện bá chủ ra thì những thế lực cấp bậc chuẩn bá chủ khác đều hành động ngay khi vừa biết tin”.  

“Thiếu niên bên cạnh nàng ta trông rất lạ mắt, không biết là ai, nhìn hai người có vẻ rất thân thiết”.  

Liễu Vân Yên rất nổi tiếng ở thành U Châu, các võ giả trên thuyền lân cận đều nhận ra nàng ta, đưa mắt nhìn qua.