*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi hắn mở mắt ra, một cơn cuồng phong thổi qua, chỉ là nó đến nhanh đi cũng nhanh, không ai chú ý tới.
Ngay cả Mặc Linh cũng chỉ tỏ ra ngạc nhiên, sau đó không quan tâm nữa.
“Đã đến lúc vẽ rồi”.
Lâm Nhất cười nhẹ, nét mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Lực lượng Tuế Nguyệt trộn lẫn chân nguyên rót vào ngòi bút, lần lượt từng Linh văn cơ bản thuộc tính hoả được vẽ ra dưới ngòi bút của hắn.
Mặc dù chưa từng vẽ, nhưng những Linh văn vừa gặp không lâu này đã khắc sâu trong tâm trí hắn.
Khi hạ bút, trong lòng hắn đã có chủ ý trước, chỉ một lát sau, một trăm lẻ tám đường Linh văn cơ bản đã được vẽ thành công.
Nhìn bức tranh trước mặt mình, Lâm Nhất dừng bút, ánh mắt lộ vẻ hài lòng.
Hắn vẫn còn nhớ những gì đã học trước đây.
Tiếp theo là Linh văn nhất phẩm, trong đầu hiện ra bức tranh Mặc Linh đã vẽ, Lâm Nhất sao chép lại toàn bộ, những đường Linh văn thuộc tính hoả được ngòi bút vẽ đan xen và vây quanh nhau.
“Sao động tác của tiểu tử này nhìn quen thế nhỉ?”
Mặc Linh hơi nghi hoặc, cảm thấy động tác của Lâm Nhất hơi quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra.
Nếu ai đó quan sát kĩ sẽ phát hiện động tác của Lâm Nhất giống hệt với Mặc Linh, thậm chí đến cả phong cách cũng không thay đổi.
Đây là lần đầu tiên hắn vẽ những Linh văn mà hắn chưa tiếp xúc bao giờ, nhưng hắn đã gặp là sẽ không quên và có cách hiểu về Linh văn hơn hẳn người thường.
Hắn đã từng vẽ Chưởng Toái Sơn Hà Đồ, nhưng khi vẽ theo động tác của Mặc Linh lại hoàn toàn dựa vào thiên phú yêu nghiệt của mình.
Ầm!
Đúng lúc này, một ánh lửa loá mắt từ trên đài bay lên, là Cổ Đằng hoàn thành đầu tiên.
Hắn ta chậm rãi đặt bút Linh văn xuống, nhìn bức Hoả Mạn Sơn Hà Đồ của mình.
Trông hắn ta cũng khá hài lòng, lần này coi như đã phát huy hơn hẳn bình thường, vẽ được tám phần linh vận.
Không lâu sau, những người khác cũng lần lượt đặt bút xuống, tất cả đều đã hoàn thành bức Hoả Mạn Sơn Hà Đồ này.
Chỉ còn Lâm Nhất còn đang bối rối.
Hắn đang vẽ Linh văn nhị phẩm, nó phức tạp hơn Linh văn nhất phẩm và cơ bản rất nhiều.
Không thể vẽ nhanh, cũng không thể sốt ruột.
Linh đồ loạn một chút sẽ loạn cả bức tranh, chỉ cần bất cẩn một chút thì cả bức tranh sẽ trở thành phế thải.
Cổ Đằng rất tò mò, ánh mắt lại nhìn vào cuộn tranh của Lâm Nhất, vừa nhìn liền không nhịn được bật cười.
Chỉ thấy trên cuộn tranh là một đống Linh văn xếp chồng lên nhau, không hề có mỹ cảm, quá lộn xộn.
“Lâm chấp sự, tay chó của ngươi đã khiến tại hạ được mở mang tầm mắt. Ha ha ha, bảo ngươi vẽ tranh con rùa thì coi trọng ngươi quá rồi”.