Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1709



“Không hay rồi, trình độ linh văn của Lâm Nhất không tồi, nhưng nếu thật sự đánh nhau thì e rằng sẽ chịu thiệt không nhỏ”.  

“Một người cảnh giới Âm Huyền tiểu thành, một người tiểu thành đỉnh phong, chỉ riêng tu vi thôi cũng đã chênh lệch không nhỏ”.  

“Huyền sư nhị phẩm đỉnh phong của Cổ sư huynh cũng không phải hư danh. Chắc Lâm Nhất còn chưa biết làm sao sử dụng linh đồ để tấn công”.  

“Cổ Đằng hơi quá đáng rồi, không chịu chấp nhận thua”.  

Nhìn chiến trận trên đài, nhiều người nhỏ giọng bàn tán, lo lắng cho Lâm Nhất.  

Không thể không nói, phong thái vừa rồi của Lâm Nhất đúng là vô hình trung đã khiến nhiều người khâm phục.  

Nhưng bây giờ, Cổ Đằng lại cố chấp muốn ra tay thì nguy hiểm rồi.  

Câu trả lời hùng hồn của Lâm Nhất khiến Cổ Đằng sững sờ, sau đó hắn ta lập tức cười giễu nói: “Thằng nhóc nhà quê quả nhiên đủ ngông cuồng. Được thôi, hôm nay ta sẽ cho ngươi nếm mùi thế nào là thực lực của thế lực cấp chuẩn bá chủ!”  

Thực lực của thế lực cấp chuẩn bá chủ?  

Lâm Nhất âm thầm bật cười, ngươi mà cũng xứng.  

Kẻ trước mắt mạnh hơn đường ca của Mặc Linh một chút, chỉ dựa vào Long Hổ Quyền thì không thể áp chế hắn ta.  

Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.  

Ầm!  

Hắn không kịp nghĩ gì nhiều, Cổ Đằng còn chưa dứt lời đã giết tới.  

Xem ra hắn ta đã kìm chế cơn giận quá lâu, người ở giữa không trung đã tăng uy áp của bản thân lên đến cực hạn, vung tay đánh tới một quyền.

“Phá Sơn Quyền!”  

Chân nguyên mạnh mẽ rót vào trong quyền mang, giữa không trung phát nổ tạo ra âm thanh rung chuyển đất trời. Cổ Đằng ở giữa không trung tựa như một vị thần binh, nơi mà phong mang của hắn chạm đến là núi lở đất nứt.  

Trước mắt Lâm Nhất sáng bừng, Phá Sơn Quyền này trái lại cũng ra trò, nó có nét khá là tương đồng với quyền kiếm hợp nhất của hắn.  

Nhưng cũng lại có sự khác biệt rõ rệt, quyền này như thể được lĩnh ngộ từ trong một cuốn thần binh thượng cổ nào đó, nơi quyền mang rơi xuống giống như phải gánh chịu cơn thịnh nộ của thần binh kiếm bén.  

Thú vị!  

Trong lòng Lâm Nhất nảy ra mong muốn được tranh hùng, hắn không kiềm lòng được mà có ý muốn rút kiếm, theo âm thanh Rồng ngâm Hổ gầm, một chiêu Long Hổ Quyền với sức mạnh lên đến đỉnh điểm được xuất ra, đón đầu đòn tấn công.  

Hai bóng người trên đài cao thình lình va chạm mạnh vào nhau, quyền mang của mỗi người tựa như cơn cuồng phong bão táp nện lên đối phương.  

Rầm rầm rầm rầm!  

Trong một lúc, âm thanh ầm ầm vang lên không dứt, như thể có một cơn sấm sét khổng lồ đang nổ ra ngay trên quảng trường phía trước điện Túc Vân.  

Trên mặt đất có hai luồng khí thế đang đối chọi với nhau khiến mặt đất rung chuyển, vẻ mặt của những người ngồi bên dưới đều biến sắc, vội vàng tránh ra thật xa.  

Tốc độ của hai người trên đài nhanh đến phát sợ, bọn họ nhìn mà hoa mắt chóng mặt.  

Phụt!  

Bỗng nhiên, trong bóng hình mờ ảo như tia chớp của hai người kia có một bóng người tách ra, bay thẳng ra ngoài.