Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1720



Trong Tử Phủ, ở khoảng không gian tựa như mặt hồ kia, hoa Tử Diên màu tím bạc lặng lẽ nở rộ, nếu đếm kỹ thì sẽ phát hiện không biết từ lúc nào đã có thêm một cánh hoa.  

Số lượng cánh hoa tăng từ bảy mươi ba lên đến bảy mươi bốn.  

Tu vi tiến bộ nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Lâm Nhất, dựa vào mấy ngày tích lũy trước đó, chỉ trong một đêm, Tử Diên Kiếm Quyết đã có dấu hiện đột phá rất rõ ràng. Đây quả thật là một niềm vui bất ngờ.  

Nếu có thể, Lâm Nhất thật sự rất muốn bế quan ở đây một tháng.  

Nhưng Mặc Linh đã nói như vậy, hôm nay, bất kể thế nào, hắn đều phải đến điện Túc Vân một chuyến.  

Với địa vị của nàng ta ở thư viện Thiên Phủ, nếu thật sự nhẫn tâm muốn đá hắn đi thì e là đám trưởng lão kia cũng không dám lên tiếng.  

“Đành thôi, vậy thì trải nghiệm phong thái của một thiên kiêu nổi danh trên bảng Long Vân xem thế nào!”  

Lâm Nhất thở hắt ra một hơi, nhếch miệng cười.  

Đầm rồng hang hổ mà hắn còn dám xông vào thì sợ gì một cô gái cơ chứ?  

Rời khỏi sân, Lâm Nhất không đợi Cung Minh mà một mình đi đến điện Túc Vân.  

Dọc đường đi, có không ít đệ tử nội môn chỉ trỏ hắn.  

Thoạt nhìn, vẻ mặt bọn họ có chút kính sợ, nhưng ẩn bên trong đó lại là sự tò mò.  

Hôm qua, sau khi đánh bại Cổ Đằng, hắn đã nổi danh khắp thư viện Thiên Phủ, có không ít người biết đến tên tuổi hắn”.   

Lâm Nhất cười thầm, quả nhiên, ở đâu cũng vậy, thực lực mãi mãi là nền tảng để đổi lấy sự tôn trọng.  

Khoảng cách đến điện Túc Vân ngày càng gần, trên đường đi, số lượng đệ tử của thư viện cũng dần ít đi.  

Mãi cho đến khi không còn ai nữa…  

Kỳ quái!  

Hắn nhớ rõ là hôm qua, khi đến đây, người đông nghìn nghịt, phải nói, ngày thường điện Túc Vân có sức hút rất lớn, từ trước đến nay vẫn luôn đầy chỗ.  

Hay do ta đến quá muộn?  

Lâm Nhất nghi hoặc bước vào quảng trường Túc Vân, ánh mắt hắn lập tức lóe lên tia khác thường.  

So với hôm qua thì hôm nay, quảng trường vô cùng vắng lặng, phóng mắt nhìn ra xa chỉ thấy được một khoảng không trống trải.  

Trên đài cao, Mặc Linh ngồi khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền.  

Ánh nắng rơi trên người nàng ta, khiến khí chất có phần cao ngạo, lạnh lùng của người phụ nữ này thêm phần thánh khiết và trang trọng.  

Ngay khi Lâm Nhất còn đang thất thần, đột nhiên, Mặc Linh mở mắt, ánh mắt sáng ngời, trong vắt như làn nước mùa thu, tràn đầy tinh quang. Trước kia, hắn thật sự không phát hiện nàng ta có một đôi mắt xinh đẹp như vậy.  

Mắt trong như nước, sáng như sao, sóng mắt long lanh, chiếu rọi ánh sao trời.  

“Ngồi đi!”  

Mặc Linh duỗi tay chỉ về phía một tấm bồ đoàn được đặt đối diện nàng ta trên đài cao.  

Đang diễn trò gì thế?