Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1730



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không ngờ xuất quan lại gặp Mai sư huynh, không biết lần này Mai sư huynh nhận nhiệm vụ gì, có thể dẫn tiểu đệ đi theo không”.  

Sau khi đến gần, thanh niên áo đen cung kính nói.  

Ở trước mặt người này, vẻ kiêu căng trên mặt hắn ta hoàn toàn biến mất.  

Thanh niên áo bào tím chính là đệ tử nòng cốt của thư viện Thiên Phủ, Mai Tử Viêm, tiếng tăm chỉ đứng sau Mặc Linh, tu vi đã thăng lên cảnh giới Dương Huyền tiểu thành từ lâu.  

Cảnh giới Tử Phủ có tổng cộng ba cảnh giới lớn, cảnh giới Âm Huyền, cảnh giới Dương Huyền và cảnh giới Âm Dương, mỗi khi đột phá một cảnh giới đều có thể khiến thực lực của mình được lột xác, xảy ra thay đổi long trời lở đất.  

Nếu nói có lẽ cảnh giới Âm Huyền đại thành có năm phần cơ hội đánh bại tồn tại Âm Huyền viên mãn, thì cảnh giới Âm Huyền viên mãn muốn đánh bại cảnh giới Dương Huyền lại khó như lên trời, khả năng chưa đến hai phần.  

Cảnh giới Âm Huyền và Dương Huyền cách nhau một khoảng rất xa, chân nguyên Tử Phủ đã biến chất.  

Đứng trong những thiên tài cảnh giới Âm Huyền, người này đương nhiên giống như hạc giữa bầy gà, khiến người ta phải ngước nhìn.  

Thanh niên áo đen muốn đi theo Mai Tử Viêm làm nhiệm vụ, tìm chút lợi ích. Đa số những người bên cạnh Mai Tử Viêm ở đây cũng đều có suy nghĩ giống hắn ta, bình thường cũng xem như cùng một giới.  

“Cổ Phong, ngươi đúng là vô tâm! Đệ đệ của ngươi bị người ta sỉ nhục trước mặt mọi người trong điện Tú Vân, dùng một kiếm làm mất hết mặt mũi, ngươi lại còn tâm trạng đi ra ngoài với Mai sư huynh”.  

Một người ở gần đó cười như không cười nhìn hắn ta, thản nhiên nói.  

“Có chuyện này sao?”  

Sắc mặt Cổ Phong lập tức thay đổi, hắn ta vừa xuất quan, hoàn toàn không nghe nói đến chuyện này.  

Cổ Đằng cũng không nói với hắn ta chuyện này, cho nên hắn ta không hề hay biết.  

“Ngươi cảm thấy có hay là không?”

“Được rồi, đừng trêu Cổ Phong nữa. Cổ Phong, người đả thương đệ đệ ngươi là một chấp sự khách khanh mới đến từ Đại Tần đế quốc, tự xưng là công tử Táng Hoa, cực kỳ ngạo mạn”.   

Những người khác kể từ đầu đến đuôi, cuối cùng Cổ Phong cũng hiểu tường tận chuyện này.  

Hắn ta lập tức sa sầm mặt, không ngờ một tên vô dụng đến từ Đại Tần lại dám sỉ nhục đệ đệ của mình ngay trước mặt mọi người.  

Khó trách, khó trách lúc mình vừa đi vào, những người ở đây đều nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.  

Người bị sỉ nhục là Cổ Đằng, nhưng mình cũng bị ảnh hưởng.  

“Đa tạ mọi người đã cho ta biết, ta đi trước”.  

Nét mặt Cổ Phong rất u ám, hắn ta cũng không muốn ở lại lâu hơn, lập tức xoay người rời đi, giữa chân mày là sát khí lạnh lẽo.  

“Này, Cổ Phong, gần đây tiểu tử này rất thân thiết với Mặc Linh, có cần ta ra tay giúp ngươi không?”