Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1738



Quả thật đã đến giới hạn, trái tim hắn có thể bình tĩnh, nhưng áp lực và nỗi đau mà thể xác phải chịu đựng vô cùng lớn.  

Cảm giác đau ấy giống như có những cây ngân châm mỏng đâm xuyên qua da, đi vào trong máu, xương và lục phủ ngũ tạng.  

Nếu không đau thì thôi, một khi đã đau thì sẽ như bị hàng vạn con sâu độc đục tim, đau đến mức không muốn sống nữa.   

Nếu người thường bị như vậy thì e rằng đã sớm không dám manh động, cẩn thận từng li từng tí như đang giẫm lên băng mỏng.  

Nhưng giới hạn là gì?  

Trong mười ngày qua, những việc Lâm Nhất đã làm khi được Mặc Linh dạy bảo chính là phá vỡ giới hạn và vượt qua giới hạn.  

Ta đến nơi Hoả Ngục này chỉ mong được đạt tới đỉnh cao, phá vỡ giới hạn!  

Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, lại bắt đầu tăng tốc độ hấp thu Tử Diên Kiếm Quyết, ánh lửa hơn sáu mươi trượng lại khuếch đại gần gấp đôi.  

Một trăm trượng!  

Dưới sự bao phủ của ánh lửa một trăm trượng, khu vực nơi Lâm Nhất ngồi có lửa cao ngút trời, có thể nhìn thấy rõ từ mỗi ngóc ngách trong tầng ba bí cảnh này.  

Lửa cháy hừng hực, cao chạm đến trời.  

Ầm ầm!  

Trước ánh lửa trăm trượng này, dường như cả bầu trời cũng chấn động vì nó, mấy chục tia điện đỏ rực như lửa đánh xuống.  

Dị tượng đáng sợ này khiến người ta phải sững sờ.  

“Tiểu tử này điên rồi hả?”  

“Chắc chắn là điên rồi!”  

“Hắn không sợ chết sao? Trời ạ, thật đáng sợ...”  

Trước dị tượng kinh khủng thế này, rất nhiều võ giả ở khá gần Lâm Nhất đều tránh đi.  

Nói là khá gần, nhưng gần nhất cũng phải mấy chục dặm.  

Trên một ngọn núi thấp ở nơi nào đó của tầng ba bí cảnh có ánh lửa hơn tám mươi trượng bao phủ, dị tượng này cũng rất đáng kinh ngạc, chỉ là vẫn kém một trăm trượng của Lâm Nhất một chút.  

Trong ngọn lửa có một thanh niên áo xám đang ngồi khoanh chân.  

Vù!

Thanh niên áo xám đột nhiên mở mắt ra, một tia sáng chợt loé qua trong mắt rồi biến mất. Chỉ vừa liếc mắt nhìn, ánh mắt này đã như xuyên thủng hư không, tựa thanh bảo kiếm sắc bén nhất thế gian, không gì có thể cản.  

“Thú vị, từ khi nào mà trong thành U Châu lại có một yêu nghiệt như thế?”  

Thanh niên áo xám nhếch môi nở nụ cười, nhìn về phía nơi Lâm Nhất ngồi bằng ánh mắt tràn đầy đăm chiêu.  

Khác với những người khác, người ngoài chỉ có thể cảm ứng đại khái tu vi của Lâm Nhất.  

Nhưng hắn ta lại có thể cảm nhận được kiếm ý sắc bén vô song trong cơ thể thanh niên kia.  

Cùng là kiếm ý Tiên Thiên giống hắn ta!  

Ánh lửa trên người dần tiêu tan, thanh niên áo xám chậm rãi đứng lên, trên mặt hiện lên vẻ suy tư.