Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1741



Lâm Nhất cũng không đoán được đối phương kinh ngạc thế nào, trong đầu suy nghĩ những gì, chỉ là cái tên Nhiếp Phong rất quen tai, vừa hồi tưởng thì lập tức nhớ ra.  

Là hắn ta, đối thủ đã tranh đoạt kim liên Tử Hoả với hắn.  

Thảo nào hắn lại không nhớ, ngày đó hắn dùng kiếm ý Tiên Thiên, một chiêu Bôn Lôi Trảm Điện càn quét tất cả đối thủ, thực sự rất khó có ấn tượng.  

Đến trả thù ư?  

Lâm Nhất cẩn thận, nhìn thanh niên áo xám với ánh mắt đầy cảnh giác.  

Hắn tự hiểu mình không phải đối thủ của người này.  

Nhưng nếu muốn hắn khoanh tay chịu trói thì cũng không đơn giản, dù sao cũng phải dốc hết toàn lực.  

“Ngươi có vẻ rất đề phòng ta”.  

Thanh niên áo xám lại tỏ ra thản nhiên, cười khẽ: “Nếu ngươi biết tên của ta thì có lẽ sẽ không cảnh giác thế nữa. Ta họ Liễu, tên Thần Dật, Liễu Thần Dật của lầu Tàn Kiếm”.  

Lâm Nhất thầm ngạc nhiên, nhìn về phía người này bằng ánh mắt kinh ngạc.  

Liễu Thần Dật của lầu Tàn Kiếm, nhân tài thuộc một trăm hạng đầu bảng Long Vân, một trong tứ đại thiên kiêu của thành U Châu.  

Lâm Nhất nhướng mày, đã hiểu đối phương có ý gì.  

Với địa vị của đối phương sẽ không ra tay với hắn, giống như bản thân Lâm Nhất sẽ không ra tay với võ giả cảnh giới Huyền Võ.  

Lý do rất đơn giản, bắt nạt người khác quá đáng.  

Lâm Nhất bình tĩnh lại, cười nhẹ: “Thất lễ rồi”.  

“Sao lại là thất lễ? Với thiên phú của ngươi hoàn toàn không cần phải kính nể ta”.  

Liễu Thần Dật cố ý rút ngắn khoảng cách với Lâm Nhất, cười hỏi: “Lâm Nhất, ngươi đến mật cảnh Hoả Ngục này bằng cách nào vậy?”  

Lâm Nhất cũng không giấu giếm, lấy ngọc bài của Mặc Linh ra.  

Trên mặt Liễu Thần Dật hiện lên vẻ chợt hiểu, nhưng ánh mắt lại có chút thất vọng, hắn ta cười bảo: “Thư viện Thiên Phủ bỏ ra số tiền vốn lớn thật, xem ra để lôi kéo ngươi về lầu Tàn Kiếm sẽ hơi khó khăn. Lầu Tàn Kiếm không có đệ tử xinh đẹp bằng Mặc Linh”.  

Trong mắt Lâm Nhất lộ vẻ nghi hoặc, lôi kéo hắn gia nhập lầu Tàn Kiếm?  

Nhiếp Phong đứng bên cạnh cười giải thích: “Lâm Nhất, sau khi ta kể cho sư huynh của ta nghe về phong thái của ngươi ở hồ Tử Vân, huynh ấy đã nhớ mãi không quên, chẳng qua ngươi vẫn luôn ở thư viện Thiên Phủ, không có cơ hội gặp mặt”.  

Sau khi trò chuyện, Lâm Nhất đã hiểu mục đích của hai người họ.  

Liễu Thần Dật quả thật không có địch ý, vì có đánh giá cao về hắn nên muốn lôi kéo hắn đến lầu Tàn Kiếm.  

Theo lời của hắn ta, với thiên phú kiếm đạo của Lâm Nhất, ở thành U Châu không có nơi nào phù hợp với hắn hơn lầu Tàn Kiếm.  

Ở lại thư viện Thiên Phủ chẳng khác nào nhầm đường lạc lối.  

Nhưng khi thấy Lâm Nhất lấy ngọc bài của Mặc Linh ra, hắn ta lại không biết làm sao nữa, cho rằng Lâm Nhất thích Mặc Linh.  

Nếu không thì hắn không có lý do nào để ở lại thư viện Thiên Phủ.  

Lâm Nhất chỉ cười, không nói gì thêm.  

Nếu đối phương nghĩ vậy thì cũng tốt, ít nhất hắn không cần phải tốn sức giải thích.