Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1757



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng một cảnh tượng vô cùng quái lạ đã diễn ra, khoảnh khắc Lâm Nhất ngưng kết Thiên Cơ Ấn, linh đồ vốn đang hỗn loạn bỗng ngưng tụ, phút chốc diễn hóa thành một bức linh đồ mênh mông, phát ra hào quang chói mắt, còn có gió lớn không ngừng, khiến cho thánh uy của bức linh đồ này liên tục tăng vọt.  

Cuồng phong gào thét, giang hà dậy sóng, uy áp của Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ tăng vọt, có thể sánh với cảnh giới Âm Huyền viên mãn, vô cùng đáng sợ.    

Trước đó, muốn diễn hóa bức Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ mười phần linh vận này, có thể nói Lâm Nhất đã chạm đến cực hạn, khá là miễn cưỡng.  

Nhưng hiện tại lại rất dễ dàng, có thể tùy ý mà thi triển.  

Ầm!  

Từ trong Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ vừa được sinh ra, giữa cuồng phong khuấy động, dường như có hung thú thượng cổ cực kỳ dữ tợn ào ào vọt ra.  

Rầm! Rầm! Rầm!  

Phút chốc, giữa không trung liên tục vang lên tiếng nổ mạnh.  

Cự kiếm huyết diễm khí thế hung hãn của Cổ Phong nhanh chóng bị nghiền nát sau một hồi chèo chống. Một khắc sau, ngọn lửa ác liệt cuồn cuộn quét qua tất cả mọi thứ với khí thế không gì cản nổi.  

Một tiếng hét thảm vang lên, Cổ Phong phun ra một ngụm máu tươi, sau đó bị đánh bay.  

Thế nhưng, mặc dù tóc tai rối loạn, nhưng khí tức trên người hắn ta lại càng thêm khủng bố, thoáng có dấu hiệu đạt đến cảnh giới Âm Huyền viên mãn.  

Cấm thuật Xích Huyết Biến có thể nói là nghịch thiên, rõ ràng tên này bị thương không nhẹ, nhưng lại càng đánh càng mạnh.  

“Ả vô sỉ Mặc Linh kia đã dạy ngươi không ít nhỉ, nhưng hôm nay, ngươi vẫn phải chết!”  

Cổ Phong dường như phát điên, hắn ta đánh ra một quyền, chấn vỡ uy lực còn sót lại của Hỏa Mạn Sơn Hà Đồ.  

Sau đó rống lên một tiếng giận dữ, liều mạng xông về phía Lâm Nhất hệt như một con thú hung mãnh.  

Ầm ầm!  

Lấy hắn ta làm trung tâm, quảng trường Hỏa Ngục bắt đầu rung chuyển, mỗi một bước đi phát ra âm thanh “ầm ầm” vang dội.  

Khi sắp tiến đến gần Lâm Nhất, khí tức trên người hắn ta đã đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng nổi.  

“Vẫn chưa từ bỏ!”  

Nhìn thấy đối phương hệt như một tên điên, muốn đưa mình vào cửa tử, Lâm Nhất đã mất hết kiên nhẫn. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, toàn thân toát ra kiếm ý cực kỳ sắc bén, một luồng bá khí bễ nghễ bát hoang tứ hải bộc phát từ trên người thiếu niên.  

Ầm!  

Kiếm ý bao phủ khắp người hắn đột nhiên ngưng tụ lành một luồng sáng bạc chói mắt, xộc thẳng lên trời.  

Khoảnh khắc luồng sáng kia chọc thủng vòm trời, dưới chân Lâm Nhất bỗng xuất hiện một đóa Tử Diên màu tím bạc đang từ từ nở rộ.  

Thiếu niên mở mắt, lúc này, đôi mắt hắn đã biến thành màu bạc quái dị, từng sợi kiếm khí cổ xưa từ trong cơ thế hắn bắn ra. Phút chốc, tám mươi mốt sợi kiếm khí diễn hóa thành một kiếm trận rộng lớn, liên tục chuyển động quanh thân Lâm Nhất.  

Kiếm trận Tử Diên, tuyệt thế vô song!  

Sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, sát niệm trong lòng bùng nổ, kiếm trận bắt đầu biến ảo, từ trong đó, từng ánh kiếm lao vút ra như tia chớp.