Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1772



Ở đằng kia, giữa sườn núi có một toàn cung điện rộng lớn.  

Hai người thi triển thân pháp, bay vọt lên trời, chỉ trong vòng nửa khắc, cả hai đã rơi xuống trước cung điện.  

Nhìn quanh quất một lượt, sắc mặt cả hai đều lộ vẻ nghiêm túc, không dám làm bừa.  

Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình. Và chủ nhân của ánh mắt kia chính là vị cao thủ canh giữ điện Tàng Thư này.  

Nếu có kẻ nào dám đến gây rối, e là vừa hạ xuống đây đã bị đuổi đi ngay.  

Sau khi phát giác ánh mắt kia đã dời đi, hai người cùng thở phào nhẹ nhõm. Liễu Vân Yên cười nói: “Đã sớm nghe nói nơi này có cao thủ cảnh giới Thiên Phách trấn giữ, quả nhiên không sai, vừa rồi, ánh mắt kia thật sự đáng sợ”.  

“Cô cũng đến đây lần đầu à?”, Lâm Nhất tỏ vẻ ngạc nhiên.  

“Ừm, trong thư viện, những nơi khác thì có thể dùng công đức để trao đổi bí tịch, nhưng điện Tàng Thư thì nếu không có cống hiến đặc biệt, rất khó có được tư cách tiến đến. Lại nói, xem như ta hưởng lợi ích từ ngươi”.  

Liễu Vân Yên nhìn sâu vào mắt Lâm Nhất, ánh mắt nàng ta có hơi phức tạp.  

“Đến nhanh thật, chỉ mới sáng mà thôi!”  

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười, hai người đồng thời quay lại thì phát hiện Du Mộc trưởng lão đã xuất hiện từ lúc nào.  

“Sư phụ!”  

“Du trưởng lão”.  

Lâm Nhất và Liễu Vân Yên cùng hành lễ. Người này có tu vi thâm hậu, lại có địa vị khá cao trong số các trưởng lão của thư viện, gần với vị Đường Du trưởng lão có tu vi Thiên Phách kia.  

“Haha, đến sớm như vậy, nếu ta không mở cửa thì các ngươi định đi thế nào?”, Du Mộc trưởng lão bật cười, sau đó, thân hình ông ta nhoáng lên một cái, phút chốc đã dịch chuyển đến trước mặt hai người.  

Tốc độ quả thật rất nhanh, Lâm Nhất hoàn toàn không nhìn ra ông ta đã di chuyển như thế nào.  

“Thân pháp này…”  

Lâm Nhất thầm kinh ngạc, với thân pháp bực này, e là cao cấp hơn rất nhiều so với Thất Huyền Bộ.  

Du trưởng lão mỉm cười đánh giá hai người trước mắt, nhất là khi nhìn về phía Lâm Nhất, ông ta âm thầm gật đầu.  

Mãi một lúc lâu sau mới nói: “Vào đi thôi!”  

Không thấy ông ta có động tác gì cả, thế nhưng cánh cửa cung điện vốn đang đóng chặt lại phát ra hào quang, từng đường linh vân hiển hiện, ngưng tụ thành một linh đồ phức tạo, kế đó dường như khóa được mở, chúng bắt đầu thoát khỏi trạng thái đan xen lẫn nhau.  

“Thú vị thật, ta có cảm giác với linh đồ này, dù là cao thủ cảnh giới Thiên Phách muốn mạnh mẽ xông vào cũng phải tốn rất nhiều công sức”.  

Lâm Nhất liếc nhìn vài lần, trong lòng không khỏi khiếp sợ.  

Linh đồ vừa hiển hiện đã phần nào cho thấy nội tình của thế lực cấp chuẩn bá chủ có bao nhiêu đáng sợ.  

Điện Huyền Võ của Lăng Tiêu Kiếm Các cũng không nghiêm ngặt như vậy.  

Tuy nhiên, sau khi tiến vào cung điện thì cảnh tượng trước mắt lại khiến Lâm Nhất có hơi kinh ngạc.  

Trong điện là một không gian trống trải, ngoại trừ một đại trận cổ xưa ở trung tâm thì bốn phía không hề có giá sách, hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.