Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1774



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Truy Tinh Quyền, quyền pháp trung phẩm cấp Địa, quyền ra như bôn lôi thiểm điện, truy tinh trục nguyệt, vô cùng nhanh. Luyện đến đỉnh phong, quyền như sao trời, thoáng qua trong chớp mắt, không ai tránh nổi.  

Đây là một môn quyền pháp yêu cầu tốc độ cực hạn, kể ra cũng khá hiếm.

Một tia sáng kỳ lạ lướt qua trong mắt Lâm Nhất, nếu quyền pháp này ở trong Lăng Tiêu Kiếm Các có lẽ sẽ gây chấn động và được cất ở tầng cao nhất của điện Huyền Võ. Nhưng ở điện Tàng Thư lại dễ dàng có được như thế này.  

Sự khác biệt về nền tảng căn cơ không có gì phải nghi ngờ.  

Tuy nhiên quyền pháp này không vừa ý hắn lắm, không hài hoà với con đường dũng mãnh, bá đạo của hắn.  

Lâm Nhất buông tay để ngọc giản lại hoá thành lưu quang chạy về phương xa. Vừa mới bắt đầu nên hắn cũng không sợ không chọn được quyền phổ hợp ý mình.  

“Hế?”  

Đột nhiên vẻ trầm tư xuất hiện trên mặt Lâm Nhất.  

Trong không gian lưu quang tuyệt trần này, phần lớn là ánh sáng rực rỡ chói mắt với đủ các loại màu sắc. Nhưng cũng có một vài điểm sáng màu đen tử khí nặng nề, lơ lửng giữa trời không di chuyển.  

Mỗi điểm sáng tượng trưng cho một ngọc giản, nhưng những điểm đen đó cũng là ngọc giản sao?  

Trong ngân hà lộng lẫy, lưu quang vụt khắp mọi hướng, những điểm đen tử khí nặng nề, lơ lửng giữa bầu trời ấy cực kỳ quái dị.  

Nếu không chú ý sẽ rất khó phát hiện ra điểm đen đã bị lưu mang che mất.  

Nhưng một khi đã để ý thì khó có thể rời mắt được.  

Ví dụ như Lâm Nhất, lúc này hắn đang nhìn chằm chằm những điểm đen kia giống như bị mê hoặc.  

“Đi xem thế nào!”  

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về nơi có điểm đen, trên mặt mang theo ý cười, hóa thành một luồng lưu quang bay đi.  

Những điểm đen nặng nề tử khí ấy nhìn thì rất gần, dường như chỉ cần nhảy lên, vươn tay là có thể bắt lấy.  

Nhưng trên thực tế, khoảng cách lại khá xa, gần như ở tận cuối không gian bí ẩn này.  

Vút!  

Bóng dáng Lâm Nhất lao đi như tia chớp trong không gian rực rỡ lưu quang.  

Vô số ngọc giản đang rung lên trong không gian này, thi thoảng lại có ngọc giản chói lọi bay về phía hắn như một tia lửa.  

Khí tức mạnh yếu của ngọc giản khác nhau.  

Lâm Nhất đã biết ánh sáng của ngọc giản càng mạnh thì phẩm cấp sẽ càng cao. Nhưng lúc này hắn không có hứng thú nên lập tức tránh đi luôn.  

Ánh mắt hắn, tâm trí hắn, tất cả đều tập trung vào điểm đen bí ẩn kia.  

Những ngọc giản được điểm sáng đen ấy đại diện mới là mục tiêu của hắn lúc này.