Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1792



Linh Mộc phong, trong biệt viện mà Dương Hùng ở.  

Lúc này, hắn ta cũng giống như Lâm Nhất, đang ở trong phòng luyện công của diễn võ trường.  

Trong diễn võ trường rộng lớn có ba bóng người đang chiến đấu kịch liệt, người mặc áo đen trong số họ chính là Dương Hùng.  

Có thể thấy Dương Hùng đang lấy một chọi hai, đối thủ của hắn ta lại là hai đệ tử nòng cốt cảnh giới Âm Huyền đại thành. Cảnh giới tu vi của hai người này đều không thua kém gì Cổ Phong, nhưng hai người hợp sức vẫn không chiếm được lợi thế nào trước Dương Hùng.  

Quá kém…  

Dương Hùng nhíu mày, lạnh lùng quát lên: “Viêm Lôi Diệu Nhật!”  

Dứt lời, trên người hắn ta bỗng có tia chớp lẹt xẹt phóng ra, trong nháy mắt, những tia chớp đó hội tụ thành lôi hỏa sáng chói.  

Chúng bao bọc cả người Dương Hùng vào bên trong, một luồng uy áp đáng sợ tràn ra từ trên người hắn ta, giống như ánh mặt trời gay gắt tạo thành từ lôi hỏa.  

Chỉ riêng luồng uy áp đáng sợ này đã đánh bay hai người đang giao đấu ra ngoài.  

Nhưng vẫn chưa hết, không đợi hai người rơi xuống đất, Dương Hùng tiếp tục đánh ra một chưởng từ xa.  

Ầm!  

Viêm Lôi trên người hắn ta lan rộng nhanh như chớp với tốc độ kinh hồng, hai người kia nôn ra máu ở trên không trung, quỵ một gối xuống đất.  

Ánh mắt hai người họ nhìn Dương Hùng lóe lên vẻ sợ hãi, một trong hai người đó kêu lên: “Dương sư huynh, Viêm Lôi Quyết của huynh đã đạt đến tầng bảy rồi sao?”

“Có thể xem là vậy”.  

Dương Hùng đáp xuống đất, thản nhiên nói.  

Trong lòng hai người họ lập tức chấn động không thôi. Viêm Lôi Quyết này là công pháp đỉnh cao cấp Địa, cực kì bá đạo.  

Nó vô cùng khó tu luyện, tổng cộng có chín tầng, có thể tu luyện đến tầng thứ bảy rõ ràng đã đạt đến cảnh giới đại thành.  

Nói vậy thì một chưởng vừa rồi của Dương Hùng đã là nhẹ tay rồi.  

“Xin chúc mừng Dương sư huynh”.  

“Thực lực của sư huynh e là đã có thể sánh ngang với mười đệ tử nòng cốt đứng đầu, vì sao không đi tranh hạng chứ?”  

Sau khi hai người đứng dậy, không quan tâm đến thương tích trên người mà vội vàng tiến lên chúc mừng.  

Dương Hùng nhếch miệng cười, thản nhiên nói: “Mười đệ tử nòng cốt đứng đầu chỉ là hư danh mà thôi, những lợi ích đó ta không cần. Nếu tin tức ta nhận được không sai, lần này hồ Huyền Âm sẽ sinh ra vua hoa chín cánh”.  

Hoa Huyền Âm bình thường chỉ có sáu cánh, bảy cánh đã có thể tính là tinh phẩm, tám cánh là cực phẩm khá hiếm thấy.  

Về phần chín cánh thì đúng là vua hoa Huyền Âm thực thụ.  

Nhắc tới, hoa Huyền Âm chín cánh đã mười mấy năm chưa xuất hiện, nếu nó thật sự ra đời thì trong tình huống không có mười đệ tử nòng cốt, loài hoa này chắc chắn sẽ chỉ có thể thuộc về hắn ta.  

Mắt Dương Hùng tỏa sáng, nhỏ giọng nói: “Ta tích lũy năm năm, có được vua hoa này thì nhất định có thể một bước lên trời, đột phá lên cảnh giới Dương Huyền. Đến lúc đó, cho dù là Mai Tử Viêm, ta cũng sẽ không để vào mắt, Quần Long thịnh yến năm sau cũng chưa chắc không thể tranh một suất”.  

Trong mắt hai người lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Dương Hùng lại tính xa như vậy.  

“Có tin tức gì về tên nhóc kia không?”