Khán giả quan sát bên dưới võ đài liên tiếp lên tiếng kinh ngạc thán phục.
Vốn cho rằng hai tấm vương bài cuối cùng của Thanh Vân Môn có thể xoay chuyển được chiến cục, ai ngờ lại bị một mình Liễu Vân Phi nhẹ nhàng chặn đứng lại.
"Hồ sư huynh, cố lên!"
Đệ tử Thanh Vân Môn sốt ruột đến mức sắp bật khóc, nhưng thế cục trận đấu vẫn không thay đổi chỉ vì những tiếng hò hét của họ.
Advertisement
"Không phải nói Hồ sư huynh sắp đột phá võ đạo tầng chín rồi sao?"
"Làm gì dễ dàng như vậy... hai tháng trước thiếu môn chủ đã là võ đạo tầng tám đỉnh phong, đến nay vẫn chưa có dấu hiệu đột phá".
"Cách nhau một chút chính là cách biệt một trời một vực, Liễu Vân Phi vẫn quá mạnh!"
Đệ tử Thanh Vân Môn không ngừng than thở, đều không ngờ lại có kết cục như thế này, hai đại vương bài đã ra tay mà vẫn không địch lại một mình Liễu Vân Phi.
Dường như rất ngoài ý muốn, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng hợp tình hợp lý.
Hai tháng trước, Liễu Vân Phi đã đánh bại Bạch Vũ Phàm chỉ trong mười chiêu!
Advertisement
"Liệt Dương Chưởng!"
Đột nhiên, trên đài đấu võ sóng nhiệt ngợp trời, trên người Hồ Tử Phong bạo phát ra khí thế vượt xa võ đạo tầng tám.
Chỉ thấy hắn ta đánh ra một chưởng, lòng bàn tay như có lửa cháy thiêu đốt, giống như một quả cầu lửa.
Khí thế khổng lồ như núi non, rền vang đánh tới, ra sức bao chụp lấy Liễu Vân Phi có thân pháp nhanh nhẹn.
"Võ kỹ Tiên Thiên!"
Người xem xung quanh lập tức lòng đầy kinh hãi, đây là lần đầu tiên trong Tứ tông tranh tài có người thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên.
Sắc mặt Liễu Vân Phi thoáng chút kinh ngạc, rõ ràng không ngờ được Hồ Tử Phong lại ẩn giấu võ kỹ Tiên Thiên.
Cơ hội tốt!
Mắt Bạch Vũ Phàm sáng lên, không chút do dự đồng thời thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên do bản thân nắm giữ.
"Thanh Vân Phá!"
Chỉ nghe thấy hắn ta quát lớn một tiếng, toàn thân tản mát ra khí thế bàng bạc rồi đột nhiên thu lại, cố gắng ngưng tụ vào trong cơ thể, một xíu cũng không tiêu sái ra ngoài.
Bay thẳng lên giống như một áng mây xanh, hai ngón tay khép lại, lăng không một điểm.
Nhất thời, trên đài đấu võ hai võ kỹ Tiên Thiên tựa như cùng lúc hiện ra.
Cuồng phong bốn phương đại khởi, hơi nóng tập kích mọi người khiến người xem cảm thấy cực kỳ khó chịu như có một tảng đá khổng lồ đè trước ngực.
Đó chính là dị tượng và áp lực phóng xạ xảy ra khi thi triển võ kỹ Tiên Thiên.
Khoảnh khắc này, trên mặt Liễu Vân Phi lộ ra vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Thiếu môn chủ của Cuồng Đao Môn và Huyền Dương môn cũng trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Liễu Vân Phi.
Sâu trong nội tâm bọn họ đương nhiên hy vọng Liễu Vân Phi và Thanh Vân Môn cùng liều mạng ta sống ngươi chết. Sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi, tận mắt chứng kiến Liễu Vân Phi gặp phải áp lực lớn như vậy, trong lòng bọn họ đều âm thầm mong đợi.
Sưu!
Liễu Vân Phi vung tay ra, quạt giấy trong tay bị hắn ta trực tiếp ném lên không trung.
Trên dưới toàn thân đột nhiên tản mát ra từng đợt hàn khí màu tím, mặt như đồ gốm, tím đến dọa người.
"Đây là Tử Vân Quyết tầng bảy đại viên mãn!"
"Đỏ cam vàng lục thanh lam tử, mỗi một tầng Tử Vân Quyết tượng trưng với một màu sắc, Liễu Vân Phi tuổi còn trẻ như vậy mà đã tu luyện được đến đỉnh phong viên mãn".
"Công pháp bình thưởng bất quá cũng chỉ có năm tầng, trong nước Thiên Thủy chỉ có Tử Vân Quyết có bảy tầng, đây đúng là muốn nghịch thiên mà!"
Những người vốn còn hơi lo lắng cho Liễu Vân Phi, sau khi thấy hắn ta thi triển ra Tử Vân Quyết đỉnh phong thì hoàn toàn chấn động.
Chợt thấy toàn thân hắn ta tỏa ra khói khí màu tím, cùng với trên đỉnh đầu từ từ ngưng tụ thành một tấm bia đá.
"Tử Khí Đông Lai, Bát Vân Kiến Nhật!"
Trong khoảnh khắc bia đá hình thành, song quyền đồng thời đánh ra.
Một quyền Tử Khí Đông Lai, một quyền Bát Vân Kiến Nhật, tấm bia đá trên đỉnh đầu bất động như núi.
Oanh!
Khi hai quyền đánh ra, vừa vặn đón lấy hai võ kỹ Tiên Thiên của Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm, chợt nghe thấy một tiếng nổ cực lớn.
Núi đá cứng rắn trên mặt đài đấu võ ầm ầm vỡ vụn, vô số bụi bặm và vụn đá bay tung lên trời.
Hổn hển!
Chưa đợi đến lúc bụi bặm lắng xuống, hai đạo nhân ảnh giống như bao cát bị bắn mạnh ra ngoài.
Chính là Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm, mỗi người đều phun ra một ngụm máu tươi thật lớn, dĩ nhiên đã bại.
"Mở ra!"
Một tiếng quát nhẹ trên đài đấu võ vang lên, chợt thấy Liễu Vân Phi lần nữa cầm lấy quạt giấy vung mạnh một cái, bụi bặm đầy trời bị hắn mạnh mẽ thổi tiêu tan hết đi.
Khóe miệng hắn ta cũng rỉ ra một tia máu, nhưng khí sắc thì vẫn hồng hào, vẫn tỏ ra rất sắc bén ung dung.
So với hai người Hồ Tử Phong mặt mày tái nhợt, thần sắc uể oải thì rõ ràng hắn ta chỉ bị thương nhẹ.
"Hai tên phế vật, lại dám đả thương ta!"
Liễu Vân Phi tay trái lau khóe miệng, nhìn vết máu trên tay mà giận tím mặt.
Sát khí băng lãnh trong ánh mắt tán dật ra bên ngoài.
Chỉ thấy hắn ta bay người về phía tước, không đợi cho hai người Bạch Vũ Phàm hạ xuống đất đã đấm ra song chưởng.
Sưu!
Quyền mang bắn lên ngực của hai người, chỉ nghe thấy âm thanh xương sườn đứt gãy, sắc mặt hai người cắt không còn giọt máu.
Đến sau khi hai người bị rơi xuống đất thì tay ôm ngực, đều không thể đứng lên được nữa.
"Thú vị, hai tên vô dụng đến đứng lên cũng không làm được, mà vẫn không bỏ quyền!"
Liễu Vân Phi khóe miệng nhếch lên cười khẩy, phe phẩy chiếc quạt, từng bước đi tới.
Sát khí lạnh lẽo tản ra trên người hắn, từng bước đến gần, đem lại cho người ta sự hoảng sợ cực lớn.
Trong lòng hai người Hồ Tử Phong và Bạch Vũ Phàm không thể ngừng sợ hãi, chống tay xuống đất, bất giác mất tự chủ lùi về sau.
Trong lòng không thể khống chế nỗi sợ hãi, nhưng ánh mắt của hai người đều không toát lên ý muốn bỏ cuộc, bởi vì Thanh Vân Môn chỉ còn lại hai người bọn họ thôi.
Hai người họ một khi bỏ quyền thì Thanh Vân Môn coi như xong đời!
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra được tình hình trên đài đấu võ, Liễu Vân Phi đang sỉ nhục Thanh Vân Môn trước mặt tất cả mọi người trong nước Thiên Thủy.
Bộ dạng nằm trên đất bị bức ép lui về sau của Bạch Vũ Phàm và Hồ Tử Phong có khiến mọi người đau lòng thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục.
"Nào nào nào, bò nhanh một chút, có lẽ ta thật sự sẽ cho hai ngươi cơ hội hồi phục thể lực đó".
Liễu Vân Phi nổi ý muốn chơi đùa, vẻ mặt cười khẩy, cứ như vậy ra sức sỉ nhục, đùa giỡn hai người.