Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1885



Kế đó, Giang Dật xoay người, ở giữa không trung, có thể thấy được hắn ta sắp xoay tròn, nếu như thành công, Lâm Nhất ắt sẽ bị ném ra ngoài, không những té thê thảm mà còn có khả năng bị thua trong phút chốc.  

Chẳng ai ngờ vừa mới đánh mà hai người đã đạt đến tình trạng hung hiểm như thế.  

Nhưng không đợi đối phương ra lực, Lâm Nhất đột nhiên duỗi nắm tay phải ra, xoay tay bắt lấy cổ tay Giang Dật.  

Hai người khống chế cổ tay nhau, gần như cùng dùng sức, cả người nhoài về phía trước, bởi vì có chân nguyên hùng hậu không ngừng rót vào nên cánh tay họ run lên từng hồi.  

Hai luồng sức mạnh cực kỳ hung hãn hệt như yêu thú viễn cổ gào thét xông đến, từng người cố sức vật đối phương xuống đất.  

Một cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện, hai người cứ thế giằng co kịch liệt giữa không trung, lực xé rách cực lớn và táo tợn tác động cả hai phía. Bọn họ dính chặt một chỗ, bắt đầu quay cuồng giữa không trung hệt như con lăn vậy.  

Ầm ầm!  

Bỗng chốc, cuồng phong nổi lên, chân nguyên sôi trào, khắp hội trường liên tục vang lên tiếng nổ. Cuồng phong tản ra, ngưng tụ thành từng đợt khí lưu hung mãnh càn quét bốn phía. Bụi mù bay tứ tán, giữa không trung, hai người điên cuồng tranh đấu, không ai chịu nhường ai.  

“Việc này…”  

Mọi người bị chấn động quá mức, sắc mặt thoáng thay đổi, hai người này có hơi… bá đạo rồi!  

Việc sử dụng chân nguyên để liều mạng như thế kéo dài không bao lâu, đến cuối cùng, Giang Dật – người có tu vi cao hơn đã chiếm ưu thế. Chân nguyên trên người hắn bùng nổ, cứ thế nắm lấy cổ tay Lâm Nhất ném ra xa. Sức mạnh hung hãn và táo bạo kia hệt như đang ném một quả núi thẳng xuống đất.  

Ông!  

Tuy khí tức của Lâm Nhất sừng sững như núi, hùng hậu và cô đọng, nhưng khi rơi xuống đất, mặt đất lại không hề có dấu hiệu rung chuyển.

Mọi người kinh ngạc không thôi, với sức mạnh hung tợn bực này, dù không đục thủng một cái hố to thì ít nhất cũng khiến mặt đất rung chuyển liên hồi. Nhưng Lâm Nhất lại đáp xuống một cách vững chãi, ngay khi bàn chân vừa chạm đất, có cảm giác như một rặng núi nặng nề đã sớm bén rễ.  

Nâng nặng tựa nhẹ, lướt đi như rồng lượn!  

Phút chốc, trong đầu mọi người vụt qua mấy chữ này.  

Vèo!  

Không để quần chúng kịp kinh ngạc, giữa không trung đột nhiên vang lên hai tiếng xé gió, âm thanh này vô cùng chói tai, xộc thẳng lên trời.  

Lâm Nhất và Giang Dật còn chưa hoàn toàn đứng vững thì đã lao thẳng vào đối phương.  

Một lần nữa bắt đầu trận đấu trên không… Giang Dật khép hai ngón tay lại, dùng nó làm kiếm đâm thẳng vào mi tâm Lâm Nhất.  

Ầm!  

Lâm Nhất không đổi sắc, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, vung nắm đấm nghênh đón thanh kiếm biến hóa từ hai ngón tay kia. Sức mạnh hung tợn gây ra tiếng nổ kinh thiên động địa, một quyền của Lâm Nhất hoàn toàn hóa giải khí thế sắc bén và ác liệt từ kiếm.  

Cùng lúc đó, Lâm Nhất lật tay đánh ra một kích, chỉ thấy một luồng sáng cực kỳ sắc bén vạch một đường giữa không trung, thẳng đến cổ đối phương.  

Giang Dật biến sắc, tay hắn ta co lại một góc chín mươi độ, vung mạnh ra. Lực vung kia dường như có thể đánh bật một tòa nhà đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.  

Keng!