Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1892



Lâm Nhất khách sáo trả lời, hắn cũng không ghét Giang Dật lắm, đối phương đường đường chính chính, quang minh chính đại, hơn nữa thực lực cũng không kém.  

Chỉ là hắn rất tò mò rốt cuộc người bạn cũ kia là ai.  

“Ngươi muốn biết người bạn cũ đó là ai đúng không?”  

Giang Dật cười nhẹ: “Ta không thể trả lời, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết người này vẫn luôn nhớ ngươi. Hắn ta trưởng thành rất nhanh, mới đến Càn Vân Tông mà đã được một vị đại nhân nhận làm đệ tử quan môn”.  

“Vậy ta sẽ chờ đợi hắn ta”.  

Lâm Nhất nhẹ nhàng đáp.  

Không biết thì cứ chờ đợi thôi. Nếu thật sự kì diệu như Giang Dật đã nói thì kiểu gì hắn cũng sẽ gặp trong Quần Long thịnh yến, đến lúc đó đánh bại đối phương là được.  

“Có lẽ thư viện Thiên Phủ dự định cho ngươi thách đấu với Tào Chấn của thư viện Tử Lô, nhưng ngươi nên cẩn thận với thư viện Bạch Ngọc. Tào Hưu cũng rất khó đối phó, nếu như bất cẩn thì e rằng rất khó có thể đi tiếp vào vòng hai”.  

Giang Dật nhắc nhở một tràng, sau đó cười chắp tay rời đi.  

Lâm Nhất suy tư, Giang Dật tựa hồ không để thư viện Lưu Vân vào mắt, điều này làm hắn hơi bất ngờ.  

Hắn ta chắc chắn thư viện Bạch Ngọc có thể thắng được đối thủ như vậy ư?  

Về phần Tào Chấn của thư viện Tử Lô, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, Tào Chấn được mọi người vờn quanh đang ngồi trên hàng ghế của thư viện Tử Lô, hắn ta nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý định mở mắt.  

Như thể bất luận là ai thắng cuối cùng đều như nhau đối với hắn ta.  

Đám người thư viện Tử Lô trông cũng rất bình tĩnh, không hề tỏ ra lo lắng.  

Tào Chấn với Tuyệt Vân Đao, người này có thật sự đáng sợ như trong lời đồn? Lâm Nhất ngừng suy nghĩ, xoay người nhảy về hàng ghế của mình.  

“Lâm Nhất, cảm ơn ngươi”.  

Tiền bối Đường Du đứng lên cười bảo, mấy người Mặc Linh ở bên cạnh cũng đồng loạt đứng dậy dành cho Lâm Nhất sự tôn kính lớn nhất.  

Trong trận đấu này, tỉ số hai không với thư viện Thanh Lộc có thể nói là một chiến thắng khá đẹp, Lâm Nhất đã góp công lớn.  

“Chúc mừng, quan điểm của ta lúc trước quả thật đã sai”.  

Mục Tuyết bước tới, thoải mái xin lỗi Lâm Nhất.  

Lâm Nhất sờ mũi, cười đáp: “Đừng ngại, ta biết cô sẽ nói ra câu này mà”.   

Mục Tuyết trừng mắt nhìn hắn nhưng không nổi giận: “Tiểu tử nhà ngươi vẫn ngông cuồng như trước, nhưng nể tình ngươi đã thắng Giang Dật giúp thư viện Thiên Phủ, ta sẽ không so đo với ngươi”.  

Mặc Linh cười dịu dàng, nhẹ giọng bảo: “Được rồi, thư viện Lưu Vân và thư viện Bạch Ngọc chuẩn bị thi đấu. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì xác suất thư viện Bạch Ngọc thắng sẽ cao hơn”.  

Nụ cười trên mặt mọi người của thư viện Thiên Phủ dần vụt tắt.  

Thư viện Bạch Ngọc là kẻ địch đáng gờm chắn trước mặt họ, rất khó đối phó.  

Mặc Linh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Trần Vũ thì không nói, người khó đối phó thật sự của thư viện Bạch Ngọc chính là Tào Hưu, còn có La Thâm. Hai người này, một người là nhân tài của Huyền Viêm Tông, một người là tán tu được dốc toàn lực bồi dưỡng, đặc biệt là người sau, ta hầu như chẳng biết gì về hắn ta”.   

La Thâm, thanh niên đeo thanh kiếm khổng lồ kì lạ đó ư?