Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1917



Nhưng trong đáy mắt Lâm Nhất lại bừng lên nét hưng phấn, trầm giọng nói: “Nhìn thấy rồi, quả thực thấy rồi. Bộ kiếm pháp này so với lúc đầu khi ta nhìn thấy đã khác hoàn toàn, hoa mọc từ chốn nào. Cùng là hoa mọc từ chốn nào nhưng kiếm mang của kiếm này dường như có thể sánh được với vầng nhật nguyệt, khiến tất cả các chòm sao đều phải phai màu. Một kiếm kia, nụ cười kia…”.  

Như vậy, trái lại đã chứng minh được suy đoán trong lòng hắn bấy lâu nay, bức tranh này quả thực cần phải có trình độ Linh văn cực cao mới có thể lĩnh ngộ được.  

Trước mắt cũng coi như có tiến triển không nhỏ, nhưng vẫn khó có thể chịu được loại phong mang ấy.  

Người áo xanh nọ một kiếm phá tranh lao ra, khiến hắn cảm nhận được, nếu như không kịp gấp bức tranh lại thì rất có khả năng một kiếm kia sẽ đâm xuyên hồn phách của hắn.  

Trái tim hưng phấn của Lâm Nhất dần dần bình tĩnh lại.  

Xem ra phải đợi sau khi quan sát học hỏi nửa đạo Thần văn kia xong mới có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được cả bộ kiếm pháp của người áo xanh lưu lại. Chẳng qua là, cho dù như vậy, một kiếm cuối cùng này của người áo xanh, nụ cười khi quay đầu lại đó và một kiếm đâm xuyên bức tranh ấy vẫn khiến hắn chìm sâu vào trong suy nghĩ.  

Táng Hoa trong tay ta có thể làm được đến mức phá tranh mà ra không?  

Hoặc có lẽ, chưa chắc đã không có khả năng.  

Cùng lúc đó.  

Trong sân viện của thư viện Tử Lô, Tào Thần kia đang ngồi ngay ngắn phía trước một bàn trà, hắn ta nâng ly trà trong tay yên tĩnh nhìn làn khói lượn lờ kèm theo hương trà tản ra, phảng phất tựa như một người gỗ, không biết hắn đã duy trì tư thế này bao lâu rồi.  

Kẹt!  

Mãi cho đến khi cánh cửa phòng bị ai đó mở ra, Tào Thần mới uống cạn nước trà trong ly.  

Người đến mặc quần áo màu tím, chính là người dẫn đoàn của thư viện Tử Lô, địa vị không kém với tiền bối Đường Du trong thư viện Thiên Phủ, thực lực cũng tương đối đáng sợ.  

“Đại chiến cận kề, ta còn tưởng ngươi sẽ tăng cường khổ luyện mới đúng, không ngờ được lại bình tĩnh như vậy, xem ra ngươi không hề coi Lâm Nhất kia ra gì, cuộc chiến ngày mai đã nắm chắc phần thắng rồi”, vẻ mặt của người đến mang đầy ý cười, khẽ giọng nói.  

Tào Thần nghe vậy trong đáy mắt thoáng qua vẻ khác lạ, lắc đầu khẽ nói: “Ta không khổ luyện chỉ là bởi vì không cần thiết. Ngày thường tu luyện đã đủ nhiều rồi, không thiếu một đêm này. Ta nhìn thì như bình tĩnh chỉ là vì ta đang nghĩ, một kiếm mà ngày hôm nay hắn tung ra vì sao lại có thể nhanh như thế”.  

“Đã nghĩ ra chưa?”, vẻ mặt của ông lão áo tím bỗng căng thẳng hẳn lên, vội vàng hỏi.  

Trong mắt ông ta, cho dù Lâm Nhất có công pháp đặc biệt, có thể dùng tu vi Âm Huyền viên mãn để áp đảo Tào Hưu và Giang Dật. Nhưng gặp phải Tào Thần thì lại chẳng có khả năng này, ngược lại bản thân hắn còn phải đối diện với áp lực tương đối lớn.  

Thứ thực sự đáng sợ đó là, kiếm của Lâm Nhất, nhất là một kiếm khi gi ết chết Tào Hưu.