*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nơi giao đấu, vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng mà tuấn tú, ánh mắt lấp lánh hàn mang, Tiên Thiên kiếm ý trên người bùng lên không dứt, từng đợt từng đợt kiếm thế cực kỳ bá đạo tràn ra từ trên người hắn.
Bỗng nhiên, cảnh tượng kiếm thế mênh mông kia bỗng hoá thành một mặt hồ, một mặt hồ soi bóng trời xanh mây trắng, quần sơn hội tụ, dư quang chìm vào trong cảnh.
Khói nước mênh mông!
Táng Hoa Kiếm trong tay Lâm Nhất khẽ rung lên, chớp mắt đâm ra kiếm quang dày đặc, tựa mặt hồ phẳng lặng như mặt gương bỗng có vô số viên đá rơi xuống. Kiếm quang xung thiên tạo ra vô số sóng nước, tiến hoá thành màn sương mênh mông đầy dư quang.
Kiếm thế của Bá Kiếm cỡ này dưới sự biến hoá kỳ diệu trở nên vừa hào hùng khí thế nhưng cũng vừa huyền ảo như sương.
Một kiếm này, Khói sóng mênh mang, hơi nước mù mịt.
Một kiếm này, khoáng đạt hùng vĩ, bá đạo không gì sánh được.
Uỳnh ầm ầm!
Từng luồng kiếm quang với thanh thế đáng sợ, mỗi một kiếm đều như màn sương như thực như ảo, lại như vầng ánh dương trên bầu trời vừa hùng hậu vừa cô đọng. Trong cuộc chiến kịch liệt, Lâm Nhất đã đem Bá Kiếm và Thuỷ Nguyệt kiếm pháp dung hoà với nhau một cách hoàn hảo, dùng Tử Diên Kiếm Quyết chém ra vô số kiếm mang khủng khiếp.
“Thú vị”.
Đầu mày Tào Thần khẽ nhíu, không thể không nói, trình độ kiếm đạo của Lâm Nhất này khiến hắn ta hơi đau đầu. So với phong cách bá đạo sắc bén của ngày hôm qua, Táng Hoa Kiếm trong tay Lâm Nhất hôm nay đã thay đổi rất nhiều, khiến hắn ta có chút không kịp trở tay.
“Tuyệt Vân Đao, Đao cuộn tàn vân!”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Liên tiếp những tiếng nổ vang lên, bao hàm trong đó là đao mang với Chân nguyên ào ạt, mỗi một đao tung ra đều cuốn theo một trận cuồng phong khuấy động cả tầng mây trên trời. Trong mấy chục lần oanh tạc, quanh người Tào Thần những gió lốc và mây trắng khắp trời đang ùn ùn kéo đến.
Nhưng bỗng nhiên, kiếm trong tay Lâm Nhất b ắn ra một luồng sát ý sắc bén không gì sánh được.
Táng Hoa Kiếm lập loè quang mang, lại một kiếm nữa lạnh lùng chém ra.
Thiên Phá Vân!
Thuỷ Nguyệt kiếm pháp, chiêu thứ mười!
Mặt Tào Thần thoáng biến sắc, cơ thể loé lên tránh xa ra. Kiếm mang khủng khiếp kia lập tức chém vào mặt sân cổ xưa tạo thành một rãnh sâu dài.
Kiếm mang kia, thế đi vẫn chưa dừng lại mà kéo dài ra đến cả nghìn mét.