Trên núi đồi bạt ngàn, mấy vạn khán giả đang chăm chú dõi theo đều im lặng, kinh ngạc không nói nên lời.
Sự khốc liệt của trận chiến này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Lúc này, một người cố gắng không để bản thân gục ngã, một người thì cố gắng đứng lên. Rõ ràng tình hình của Lâm Nhất xấu hơn, một khi ngã xuống hắn sẽ không đứng dậy được, còn Tào Chấn đứng lên chắc chắn sẽ là người thắng cuối cùng.
Phụt!
Vào thời khắc mấu chốt này, ngực Lâm Nhất đau nhức kịch liệt, hắn lại hộc ra một búng máu, cơ thể tàn tạ vốn đang gắng gượng lập tức mất thăng bằng, mềm nhũn ngã xuống.
Tào Chấn chống đao, run rẩy đứng dậy, nụ cười lập tức hiện lên trên mặt hắn ta.
Chết tiệt...
Cứ vậy mà thua ư?
Sau khi ngã xuống, Lâm Nhất cảm thấy ý thức lại mơ hồ, cơn đau và mệt mỏi vô tận kia cũng đang dần rời đi.
Ngã xuống thế này cũng không tệ, ít nhất thì không còn đau đớn nữa, có thể ngủ một giấc thoải mái.
Nhưng ngươi... có xứng đáng với tấm lòng hướng về kiếm của mình không?
Khi mọi người đang thở dài, khi Lâm Nhất sắp gục ngã hoàn toàn, sâu trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện lời chất vất đánh thẳng vào linh hồn. Hắn mở mắt ra, cơn đau đớn và mệt mỏi vô tận lập tức kéo đến từ bốn phương tám hướng, tràn vào trong đầu khiến hắn đau đến mức muốn chết mà không được, làm đôi mắt kia trợn lên.
“Kiếm tới!”
Một câu nói như tan nát cõi lòng, cố gắng hết sức phát ra từ cổ họng Lâm Nhất.
Ầm!
Giọng nói này không lớn nhưng lại có một tiếng kiếm ngân to rõ vang lên, quanh quẩn khắp mọi nơi, chấn động điếc cả tai.
Là kiếm Táng Hoa, nó vẫn ở đó, chưa bao giờ rời đi.
Dù đã rời khỏi tay, dù cho thế giới lãng quên nó, trái tim nó vẫn ở bên cạnh Lâm Nhất.
Chén Rượu Khó Cạn, Ai Cạnh Bên Ta?
Chỉ có kiếm Táng Hoa!
Nếu ngươi gọi tên ta, ta sẽ đến bên cạnh ngươi.
Cả đời này làm bạn, đến chết cũng không đổi.
Cùng với một tiếng kiếm reo thật to, kiếm Táng Hoa rời khỏi mặt đất, hoá thành một tia sáng bị Lâm Nhất nắm chặt lấy. Người thiếu niên sắp gục ngã bất chấp tất cả nhìn về phía Tào Chấn, tay phải ném mạnh lên.