Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1947



Liễu Vân Yên ở bên mỉm cười không nói, chỉ là nhìn thấy Lâm Nhất xuất hiện, cuối cùng nàng ta cũng thở phào một hơi.  

Lâm Nhất gãi đầu, trên mặt hiện lên nụ cười gượng. Hắn ở địa cung thu hoạch được nhiều lợi ích, thực lực tăng cao, có thể gọi là biến đổi lớn, nhưng lại khiến bằng hữu lo lắng sợ hãi đến vậy, hắn thật sự rất áy náy.  

Chuyện trong động phủ không thể kể nhiều, hắn chỉ có thể áy náy cười cười, nghe Mục Tuyết nói mới vội vàng nhìn ra phía sau.  

Bên cạnh Đường Du trưởng lão, ông lão tóc trắng mà hắn từng có duyên gặp mặt một lần đang vuốt râu, mỉm cười nhìn hắn.  

Lâm Nhất bước nhanh tới, chắp tay nói: “Bái kiến tiền bối Đường Du, bái kiến Viện trưởng”.  

“Tên nhóc nhà ngươi đúng là khiến người ta lo lắng, nhưng nửa tháng e là thu hoạch không ít nhỉ”, ông lão tóc trắng mỉm cười nhìn Lâm Nhất, khẽ giọng nói.  

Qua lời nhắc nhở của ông ấy, những người khác vội vàng nhìn về phía Lâm Nhất, lập tức cảm thấy kinh ngạc.  

Bây giờ, Lâm Nhất so với nửa tháng trước tu vi không thay đổi quá nhiều, nhưng khí phách từ bên trong cơ thể hắn tán phát ra ngoài lại khiến tim người ta đập mạnh, vô cùng chấn động.  

Sự thay đổi đó không phải nhìn từ bề ngoài là có thể nhìn ra manh mối, nhưng khí chất ấy lại thật sự tồn tại.  

Nói đến cũng thật kỳ lạ, vô cùng mâu thuẫn, nhưng bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được, trên cơ thể hắn chứa sức mạnh khá đáng sợ. Bất kể là chân nguyên hay là sự sắc bén ẩn chứa trong ánh mắt đều khác xưa rất nhiều.  

“Chuyện này phải đa tạ thư viện Thiên Phủ cho ta cơ hội quan sát thần văn”.  

Lâm Nhất không phủ nhận, bình tĩnh cười đáp. Cơ duyên lần này, hắn không những đột phá kiếm quyết lên tầng mười, thể xác thay da đổi thịt, mà Long Tượng Chiến Thể Quyết cũng đạt đến tầng bảy đáng kinh ngạc. Bây giờ, thể xác của hắn khí huyết dâng trào như biển, một quyền tung ra cũng phải đạt đến Tam Thập đỉnh.  

Quyền mang bùng nổ, thánh âm vang xa, chiến ca không dứt.  

Đương nhiên, quan trọng nhất là hắn còn luyện hóa được một ít lửa thần văn, tuy rằng mảnh như sợi tóc, nhưng lợi ích nó mang lại thật sự không thể dùng lời để hình dung.  

Cho dù ông lão tóc trắng trước mắt có biết cũng sẽ giật mình, không dám tin.  

Ông lão tóc trắng cười ha hả, nói: “Tiểu hữu nói đùa rồi, bán đạo thần văn này vốn là nhờ ngươi mới bảo vệ được, để ngươi vào tham quan là chuyện đương nhiên. Ta và sư đệ Đường Du đã nghĩ kỹ rồi, trước khi ngươi rời khỏi thư viện Thiên Phủ chắc chắn phải chuẩn bị một món quà lớn cho ngươi”.  

Lâm Nhất ngạc nhiên, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.  

Ông lão tóc trắng này thẳng thắn thật, biết hắn sớm muộn cũng sẽ rời khỏi thư viện Thiên Phủ, thế là hoàn toàn không có ý định giấu giếm.

“Món quà mà Viện trưởng đại nhân chuẩn bị e là rất quý giá”.  

“Ngươi cứ mong chờ đi, nếu không thể xứng với ân tình của ngươi, mặt mũi của lão già này cũng không còn nữa”.  

“Đa tạ”.  

“Tạ cái gì, nửa tháng qua có lẽ ngươi đã thu hoạch được rất nhiều, mau mau về tiêu hóa một phen đi. Cơ duyên lần này chỉ có lần đầu tham quan thần văn mới có được, tuyệt đối không được lãng phí”.  

Viện trưởng cũng là một người quả quyết, trò chuyện với Lâm Nhất một lúc rồi để hắn rời đi trước.