Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1970



Mục Tuyết đuổi theo Lâm Nhất, nàng ta quan sát hắn rất lâu, thấy hắn mãi vẫn không nói gì, đành bất đắc dĩ cười nói: “Lâm Nhất, ngươi có biết người vừa nãy bị một quyền đánh bay là ai không? Đó là nhân tài kiệt xuất đứng thứ ba nội môn Thiên Kiếm Tông đấy! Tông môn đặt kỳ vọng vào hắn rất nhiều, đây là lần đầu ta thấy hắn chịu thiệt lớn như vậy bởi người đồng lứa”.  

“Không hứng thú, ta quan tâm đến Chương Viễn hơn”, Lâm Nhất nói ra suy nghĩ của mình.

“Hì hì, ngươi đúng là có mắt nhìn. Chỉ có đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông mới có tư cách tu luyện Đại Diễn Kiếm Quyết. Đại Diễn Kiếm Quyết của Chương sư huynh đã tu luyện đến tầng tám, trong hàng ngũ đệ tử cốt cán, huynh ấy đã xếp ở những thứ hạng đầu. Dù chưa có tên trên bảng Long Vân, nhưng không hề thua kém bao nhiêu so với 60 người có tên trên bảng đâu đấy”.  

Nhắc đến Chương Viễn, Mục Tuyết thể hiện sự kính trọng rõ rệt.  

Đại Diễn Kiếm Quyết?  

Quả nhiên không thể xem thường nội tình của thế lực cấp bá chủ, e là Đại Diễn Kiếm Quyết này rất lợi hại.  

Lúc sắp đến nơi ở của Lâm Nhất, Mục Tuyết có hơi do dự, dường như muốn nói điều gì đó.  

Thấy thế, Lâm Nhất cười nói: “Có phải là Chương Viễn muốn cô chuyển lời gì đó cho ta, nhưng cô ngại, đúng không?”  

Mục Tuyết thoáng sững sờ rồi cười gượng và nói: “Đúng là không thể gạt được ngươi, sư huynh Chương Viễn muốn tiến cử ngươi gia nhập Thiên Kiếm Tông. Hiện tại, chỉ còn khoảng chín tháng nữa là bắt đầu Quần Long Thịnh Yến, các đại tông môn đều khao khát tìm được yêu nghiệt, hòng tranh một vị trí trên bảng Long Vân. Việc ngươi đánh thắng Tào Chấn đã khiến rất nhiều trưởng lão của Thiên Kiếm Tông cảm thấy hứng thú, trên thực tế, bản thân ngươi vốn là kiếm khách mà. Tuy nhiên…”  

Nàng ta dừng lại một chút rồi nói tiếp bằng giọng dí dỏm: “Tuy nhiên, ta biết tính của ngươi, chắc là ngươi sẽ không đáp ứng đâu, nhưng ta vẫn phải chuyển lời. Quyết định như thế nào thì tùy ngươi vậy!”  

Sau khi tiếp xúc tại cuộc chiến giữa năm thư viện, nàng ta cũng hiểu khá rõ về Lâm Nhất.  

Nhớ lại dáng vẻ sư huynh Chương Viễn vô cùng tự tin, lại nghĩ đến thái độ cố chấp và kiên trì của Lâm Nhất, Mục Tuyết cảm thấy việc này gần như không có khả năng.   

“Ta đã biết, quyết định của ta giống như lời cô nói”, Lâm Nhất khẽ gật đầu và đáp.  

“Hì hì, vậy ta đi trước… năm ngày sau gặp”.  

Mục Tuyết mở to mắt, cười nói: “Ta tin ngươi sẽ không bỏ lỡ chuyến đi đến Cổ Mộ lần này”.  

Đêm tàn, trăng sáng sao thưa.  

Ngọn đèn dầu chập chờ trong gian phòng mờ tối, Lâm Nhất ngồi khoanh chân tu luyện, hai mắt hắn nhắm nghiền, linh khí thiên địa không ngừng rót vào cơ thể hắn.  

Tử Diên Kiếm Quyết lẳng lặng vận chuyển, trên mặt đất có một đóa hoa Tử Diên màu bạc nở rộ. Nó đang điên cuồng cắn nuốt và luyện hóa linh khí.  

Sau mấy canh giờ tu luyện, Lâm Nhất mới từ từ mở mắt ra, thở hắt ra một hơi, vẻ mặt hắn như có điều gì đó suy nghĩ. Hắn có thể cảm nhận được tu vi của bản thân đã ở cảnh giới Âm Huyền đỉnh phong và không cách nào tiến thêm được nữa.  

Hiện tại, chỉ có thể chờ đợi một cơ hội để độ phá lên cảnh giới Dương Huyền, từ đó nâng tu vi lên một bậc.  

Như Chương Viễn đã nói, Cổ Mộ lần này sẽ hấp dẫn cao thủ từ khắp các nơi kéo đến, tất nhiên khó tránh khỏi một trận long tranh hổ đấu. Tuy nói với thực lực bây giờ, Lâm Nhất có đủ tự tin để ứng phó đại đa số đối thủ, thậm chí hắn có thể đấu một trận với những tên nhân tài kiệt xuất trên bảng Long Vân, thế nhưng cũng chỉ là đấu một trận, vẫn còn chưa đủ.