Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1982



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương Viễn bình tĩnh tiếp lời: “Không có gì bất ngờ, lần này có rất nhiều thế lực cấp bậc bá chủ đến cổ mộ, nhân tài trên bảng Long Vân cũng không ít. Với thực lực của họ sẽ không chiếm được lợi thế gì đâu, nếu không liên minh thì chắc ngay cả canh cũng không húp được”.

Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Lâm Nhất, hắn liền nói: “Mười người cao nhất sẽ đến à?”  

Chương Viễn mỉm cười và nói với giọng chắc nịch: “Không đâu, càng xếp hạng phía sau trên bảng Long Vân thì càng háo hức đối với cổ mộ Tinh Quân này, còn năm mươi tên yêu nghiệt thuộc bảng trong chắc hẳn sẽ không xuất hiện, dù có thì cũng cực kỳ hiếm”.  

Bảng Long Vân có tổng cộng một trăm người, vị trí năm mươi là một rào cản, lọt vào năm mươi thứ hạng đầu và không lọt vào là hai cấp bậc hoàn toàn khác biệt.  

Bởi vậy mới có người chia bảng Long Vân thành bảng trong và bảng ngoài. Bảng trong là để chỉ những tên yêu nghiệt lọt vào danh sách năm mươi thứ hạng đầu, còn bảng ngoài là để chỉ số còn lại.   

Theo như cách nói của Chương Viễn, phần lớn yêu nghiệt thuộc bảng trong có tu vi đạt đến cảnh giới Âm Dương, thậm chí mười người đứng đầu đã gần tiếp cận cảnh giới Thiên Phách. Tu vi cao như vậy, nếu lại một lần nữa tu luyện truyền thừa khác, há chẳng phải được không bù mất sao?  

Nói chính xác hơn thì võ giả có thể lọt vào bảng trong đều là những đứa con của số mệnh, hoặc nhiều hoặc ít thì bọn họ đều có cơ duyên của mình. Truyền thừa mà bọn họ có được chắc hẳn không kém so với cổ mộ Tinh Quân, thậm chí còn vượt trội hơn.  

Nói đến tu luyện trong giới võ học thì không thể thiếu thiên phú, nghị lực, và số mệnh. Không phải ngẫu nhiên mà những cao thủ trẻ tuổi kia có thể đứng ở đỉnh cao tại cổ vực Nam Hoa, tất cả bọn họ đều có kỳ ngộ của riêng mình.  

Lâm Nhất cảm thấy rung động từ tận đáy lòng.  

Người thuộc mười thứ hạng đầu của bảng Long Vân đã có thể chạm đến ngưỡng cửa Thiên Phách, thử hỏi bọn họ… đã mạnh đến mức nào?  

Những người này đều không vượt quá hai mươi lăm tuổi, so với hắn thì không lớn hơn bao nhiêu, thật sự khiến người ta cảm thấy có hơi bất ngờ.  

“Cho nên cổ mộ Tinh Quân sẽ là nơi tranh đấu của những nhân tài kiệt xuất thuộc bảng ngoài. Có lẽ, bọn họ rất khao khát có được truyền thừa từ nơi này!”  

Chương Viễn thoáng khựng lại một chút, nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt đầy ẩn ý rồi cười nói: “Hiện tại, ngươi và những nhân tài kiệt xuất bảng ngoài quả thật có hơi chênh lệch, nhưng chênh lệch này vẫn có thể bù đắp được. Ví dụ như vừa rồi, dù tên Lãnh Hạo Vũ kia có tu vi là Dương Huyền viên mãn thì vẫn thua ta một bậc, đây chính là nội tình của thế lực cấp bá chủ”.  

Lời này ám chỉ rất rõ ràng.  

Ý rằng chỉ cần Lâm Nhất gia nhập Thiên Kiếm Tông thì không bao lâu sau hắn cũng có thể đấu một trận cùng với những nhân tài kiệt xuất xếp sau trong bảng Long Vân.  

Lâm Nhất chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.  

“Ý của sư huynh là nếu ngươi gia nhập Thiên Kiếm Tông, chúng ta sẽ để ngươi tu luyện Đại Diễn Kiếm Quyết. Ta cũng rõ vì sao huynh ấy lại đặt lòng tin vào ngươi nhiều như vậy”.  

Đợi Chương Viễn đi xa, Mục Tuyết mới bước tới và nói khẽ: “Lâm Nhất, đây thật sự là một cơ hội. Nếu Chương sư huynh đã ám chỉ như vậy thì ắt hẳn các trưởng lão đã cho phép, ngươi nên suy xét một phen”.  

Lâm Nhất không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô cũng thấy rõ sự chênh lệch giữa ta và những nhân tài kiệt xuất thuộc bảng Long Vân à?”