Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1990



Chỉ nghe một tiếng xé gió vang lên, không đợi bão cát ngừng hẳn, Cơ Vô Dạ của Huyết Sát Môn đã xung phong hành động, hoá thành một tia kiếm quang huyết sắc, xông vào trong bão cát gần như chỉ trong nháy mắt.  

Vù! Vù! Vù!  

Những người khác cũng không thể chờ đợi nữa, lần lượt lao đi. Khung cảnh người đông như kiến, gần hơn hai nghìn đệ tử tông môn xông vào bão cát, trong đó còn có rất nhiều tán tu nhân cơ hội lẻn vào.   

“Chúng ta cũng đi thôi”.  

Chương Viễn thấy bão cát đã yếu hẳn, bèn dẫn mấy người Thiên Kiếm Tông bay qua.  

“Cổ mộ Tinh Quân đừng làm ta quá thất vọng!”  

Nhiều cao thủ cùng thế hệ như thế hội tụ về đây, trong lòng Lâm Nhất có chút háo hức, vẻ mong đợi lộ ra trong mắt.   

“Lãnh Hạo Vũ, ngươi còn nhớ những gì U Vân trưởng lão đã dặn không?”, trưởng lão cảnh giới Thiên Phách của lầu Huyết Vũ nhìn Lãnh Hạo Vũ đang chuẩn bị tiến vào Biển Trăng Khô, lạnh nhạt hỏi.  

Lãnh Hạo Vũ cười nhếch mép: “Yên tâm, ta vẫn còn nhớ. Một chuyện nhỏ thôi, hắn không có tư cách xếp vào những người cần chú ý trong Biển Trăng Khô này. Nếu như gặp được, ta sẽ tiện tay giết hắn, ta cũng có chút hứng thú với truyền thừa quỷ đạo của U Vân lão quỷ”.  

Trong cơn bão cát mù trời, đám người thư viện Thiên Phủ vừa vào chưa được bao lâu đã bị tách ra.  

Tuy bão cát đã yếu hơn nhưng vẫn không thể khinh thường quá mức, vừa bước vào đã bị gió thổi vào tai.  

Những hạt cát vàng thật nhỏ liên tục đánh vào người cũng gây ra cảm giác rất khó chịu. Tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, chỉ có thể đi tới trước theo cảm giác mông lung.  

Trong tình hình này, để không bị tách ra gần như không thể nào làm được.  

Thậm chí còn có người bị mất phương hướng, đi một vòng lại quay trở lại chỗ cũ.  

Lâm Nhất bước đi trong bão cát, kiếm thế vô hình bao phủ quanh người để ngăn đỡ gió cát thổi tới. Hắn nhắm mắt lại, bâng quơ nhìn lướt qua xung quanh, truyền chân nguyên vào mắt để tầm mắt đạt tới giới hạn, có thể nhìn thấy mơ hồ bóng người.  

Nhưng trong phút chốc những bóng người này đã bị gió cát vùi lấp.  

Đám người Mặc Linh vừa đứng bên cạnh hắn không xa trước đó đã không còn thấy nữa.  

Sau một lúc cố gắng, Lâm Nhất đành phải từ bỏ việc tìm kiếm.  

Hắn chọn bừa một hướng, cứ thế bước về phía trước, không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh.  

Bước chân thoạt nhìn không nhanh lắm, trên thực tế đã bất giác bỏ xa rất nhiều người.  

Một lúc lâu sau, trước mắt Lâm Nhất đột nhiên trở nên thoáng đãng. Hắn xuất hiện trong một biển cát mênh mông, vô số cồn cát nhấp nhô, thoạt nhìn khung cảnh bốn phía đều giống hệt nhau.  

Trong Biển Trăng Khô, trừ khi có kí hiệu nổi bật, nếu không sẽ không thể đoán được phương hướng dựa vào mắt thường. Biển cát dưới chân sẽ chảy một cách lặng lẽ, bản thân ngươi sẽ hoàn toàn không thể phát hiện ra.