Trong lúc suy nghĩ, hắn đã đánh xong mười lăm thức đầu, một luồng nhiệt chảy tràn khắp tứ chi bách hài.
Ánh mắt Lâm Nhất trở nên sâu thẳm, tâm pháp Mãnh Hổ Quyền hiện lên trong đầu, mượn cảm giác này, hắn khống chế luồng nhiệt đang chạy tán loạn trong cơ thể, đánh ra thức thứ mười sáu của Mãnh Hổ Quyền: Hổ Khiếu Sơn Lâm.
Grào!
Đánh ra một quyền, nhiệt khí trong cơ thể sôi trào, đổ dồn về tay phải, cứ như có bóng dáng của một đầu mãnh hổ xuất hiện sau lưng Lâm Nhất, đang gầm lên giận dữ.
Ngay sau đó, xương cốt toàn thân ầm ầm phát nổ, âm thanh liên miên kéo dài hàng trăm tiếng, như đang rống giận, lại tựa như hổ gầm.
Cuồng phong thổi tán loạn, cuốn những chiếc lá khô từ mặt đất lên không trung, xé nát thành mảnh vụn, rụng rơi lả tả.
Advertisement
Luồng nhiệt khí trong cơ thể vẫn không ngừng chuyển động, toàn thân ấm áp, có cảm giác vô cùng dễ chịu.
“Đây là nội kình! Xương cốt bạo nổ sản sinh nội kình, cũng là tiêu chí để đột phá tầng hai, ta đã đạt đến võ đạo tầng ba!”
Lâm Nhất thu quyền điều tức, khuôn mặt hắn thoáng hiện sự vui mừng, không ngờ chỉ mới một lần đã luyện thành Hổ Khiếu Sơn Lâm, hơn thế nữa, hắn đã đạt đến võ đạo tầng ba.
Lâm Nhất thầm cảm thấy kỳ quái, sao ngộ tính của hắn bỗng chốc trở nên cao như vậy.
Advertisement
Luyện một bài quyền đã đạt đến võ đạo tầng ba, đúng là khó lý giải, dù sao thì cái người tên Lâm Nhất này cũng đã bị vây ở tầng hai hơn một năm rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể giải thích là vì linh hồn dung hợp, kiếp trước hắn vốn là một luật sư thiên tài, hễ gặp là không quên, học thuộc làu làu, tuyệt đối không phải hư danh.
Vốn có ưu thế này, lại dung hợp thêm linh hồn của một Lâm Nhất khác, ngộ tính tăng lên một tầng… nói vậy cũng khá hợp lý.
“Xem ra, ở thế giới này, trí thông minh mới là sở trường của ta. Đạt đến võ đạo tầng ba, ta đã đủ tư cách trở thành đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn, từ nay về sau không cần phải làm kiếp Kiếm Nô nữa rồi!”
Lâm Nhất thì thầm tự nói, bất giác, hắn nhớ đến một chuyện. Ngay lập tức, vẻ mặt hắn thay đổi, vội vã quay vào nhà gỗ, tìm kiếm bốn phía.
Ở một góc khuất trong nhà gỗ u tối, Lâm Nhất nhìn thấy một thanh bảo kiếm ngâm trong hồ băng.
“Chính là nó!”
Hắn không chút do dự rút bảo kiếm ra, tay phải lập tức bị đông cứng, trở nên tái nhợt.
Hồ băng phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lâm Nhất, giữa mi tâm hắn có một ký hiệu hình thoi màu tím.
Nhìn thấy ký hiệu này, sắc mặt Lâm Nhất trở nên kỳ quái.
Một ngày làm nô, cả đời khắc ấn!
Bất chấp tất cả, Lâm Nhất cầm lấy bảo kiếm, rời khỏi nhà gỗ, chạy đến phòng Tẩy Kiếm.
Đương nhiên, thanh bảo kiếm này không phải của hắn, mà là của một đệ tử nội môn giao cho hắn bảo dưỡng, bất kể là loại kiếm gì, sau một thời gian dài sử dụng, cũng cần được bảo dưỡng.
Mục đích để kéo dài thời gian sử dụng, càng là bảo kiếm thì càng phải chăm sóc đặc biệt.
Mấy năm nay, thân là Kiếm Nô, hắn có thể có được một nơi ở riêng biệt ở Thanh Vân Môn, hoàn toàn dựa vào khả năng bảo dưỡng kiếm cao siêu của mình.
Không còn kịp nữa rồi, vốn nên đưa qua một canh giờ trước, ai ngờ ta mải mê luyện quyền, làm chậm trễ thời gian.
Lâm Nhất thầm lo lắng, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, ở một môn phái chú trọng tầng lớp như Thanh Vân Môn, làm chậm trễ việc của những nhân vật lớn kia… hậu quả khôn lường.
Nghiêm trọng hơn, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
“Tô sư tỷ, hắn đến rồi!”
Trước phòng Tẩy Kiếm ở góc núi, có ba người đang đứng tụ lại, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất chạy đến, một gã có dáng người gầy gò liền mở miệng nói.
Đứng đối diện với hắn ta là một nam một nữ, diện mạo bất phàm, phong thái trác tuyệt. So về khí chất, hoàn toàn tương phản với người vừa lên tiếng.
Nhất là nữ tử kia, nàng ta mặc một chiếc áo lam phối với váy dài, dáng người yểu điệu, khí chất xuất trần, dung mạo phi thường, khiến người ta sinh lòng hổ thẹn, không dám nhìn thẳng.
Lâm Nhất nhìn xuyên qua đám người, khi thấy nữ tử kia, không hiểu sao hắn lại có ấn tượng rất tốt.
Lâm Nhất đã dung hợp ký ức của chủ nhân thân thể này, thế nên việc này cũng không có gì là kỳ lạ, bởi lẽ, nữ tử kia là Tô Hàm Nguyệt, đệ tử nội môn của Thanh Vân Môn, và cũng là người mà chủ nhân thân thể này thầm yêu mến bấy lâu.
“Tên Kiếm Nô kia, sao bây giờ ngươi mới đến, Tô sư tỷ đã chờ ngươi được một lúc rồi đấy!”, thấy Lâm Nhất đến gần, nam tử có dáng người gầy gò lập tức mở miệng mắng.
Tô Hàm Nguyệt không tỏ thái độ, thản nhiên nói: “Lấy kiếm ra đây!”
Lâm Nhất thở phào nhẹ nhõm, may mà đối phương không làm khó dễ, hắn tiến lên, lấy bảo kiếm từ trong ngực ra, đưa tới.
Tô Hàm Nguyệt lấy ra một tấm khăn, lau sạch bảo kiếm từ đầu đến đuôi. Động tác này khiến Lâm Nhất khẽ nhíu mày, một chút ấn tượng tốt xuất phát từ chủ nhân thân thể này thoáng chốc không còn lại chút gì.
Boang…!
Thân kiếm vừa được rút ra một nửa, một luồng khí lạnh phả ra, Tô Hàm Nguyệt lập tức tra kiếm vào vỏ, động tác nhanh đến mức khiến người xung quanh chỉ thấy được một tia sáng lạnh.
“Không tệ!”, Tô Hàm Nguyệt hài lòng thu hồi bảo kiếm, sau đó ném ra một cái bình ngọc, cái bình bay một đường vòng cung, sau đó rơi xuống chân Lâm Nhất.
Có ý gì hả? Xem hắn là tên ăn mày sao?
Lâm Nhất thầm tức giận.
Nam tử tuấn tú bên cạnh mỉm cười, nói: “Tô sư muội quả thực có lòng tốt, tên Kiếm Nô này đã đến trễ, vậy mà muội vẫn ban thưởng cho hắn. Còn không mau nhặt lên, tạ ơn sư tỷ!”
Nhìn thấy Lâm Nhất không nhúc nhích, nam tử tuấn tú nhíu mày, lạnh giọng nói.
Nếu là lúc trước, không đợi hắn ta nhiều lời, Lâm Nhất sẽ lập tức nhặt lên.