Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 201



“Ta biết tính ngươi ngại phiền toái nên nhất định sẽ không từ mà biệt, cho nên mấy ngày nay ta vẫn luôn canh giữ ở đây”.

Thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm dắt Huyết Long Mã đến, khẽ cười nói.

“Thiếu môn chủ quả thật hiểu rõ ta!”

Lâm Nhất rất cảm động, trong Thanh Vân Môn, ngoại trừ Hồng lão thì cũng chỉ có Bạch Vũ Phàm là có mối quan hệ thân thiết với hắn.

“Ta đến tiễn ngươi!”

Bạch Vũ Phàm dắt ngựa, dưới ánh chiều tà, hai người vừa đi vừa trò chuyện.

“Thật ra phải cám ơn ngươi, với thực lực của ngươi thì thế hệ trẻ ở nước Thiên Thủy đã sớm không có ai là đối thủ của ngươi, vậy mà ngươi vẫn chờ đến khi Tứ tông tranh tài kết thúc mới rời đi, Thanh Vân Môn sẽ không quên ân tình này!”

“Đừng khách sáo, không có Thanh Vân Môn thì cũng không có ta của hiện tại”.

Advertisement

Bạch Vũ Phàm nhìn về phương xa, khẽ thở dài: “Với thực lực của ngươi, ta cảm thấy rất ngạc nhiên khi Bạch gia không mời chào ngươi. Sau khi rời khỏi nước Thiên Thủy, ngươi có ý định đi đâu chưa?”

Lâm Nhất ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước tiên sẽ đi du lịch để rèn luyện một thời gian, sau đó đến Đại Tần đế quốc”.

Đại Tần đế quốc.

Trong quyển sổ mà Bạch Thu Thủy đã cho hắn có ghi lại, mấy chục quốc gia xung quanh nước Thiên Thủy đều là chư hầu của Đại Tần.

Trong Huyền Hoàng giới, mảnh đất dưới chân bọn họ được gọi là Nam Hoa cổ vực.

Đất đai Nam Hoa cổ vực trải dài mênh mông, có hằng hàng sa số thế lực phân bổ khắp nơi. Nam Hoa cổ vực đã tồn tại từ thời thượng cổ, cho đến nay đã có hơn trăm vạn năm lịch sử.

Advertisement

Nơi đây chính là lãnh thổ của một quốc gia cổ xưa, đã sinh ra vô số truyền kỳ về những tồn tại bất hủ.

Những võ giả tầm thường e là cả đời cũng không ra khỏi Nam Hoa cổ vực.

“Đại Tần đế quốc là một nơi không tệ… Ta có rất nhiều huynh đệ cũng đến đó sau khi rời khỏi nước Thiên Thủy”.

Ánh mắt Bạch Vũ Phàm lóe lên một tia khao khát, xa xôi và day dứt.

Lâm Nhất tò mò hỏi: “Thiếu môn chủ, với tư chất của ngươi cũng có thể rời khỏi nước Thiên Thủy, cớ gì lại quyết định chôn chân ở Thanh Vân Môn?”

“Ta ư?”

Bạch Vũ Phàm lộ vẻ phiên muộn, khẽ cười nói: “Mấy năm nay ta đã quen nhìn cảnh ly biệt, xoay người một cái có thể cả đời cũng không gặp lại. Ta cũng muốn đi đến nơi xa, cũng có lòng truy cầu võ đạo. Nhưng dù sao vẫn phải có người lưu lại, thủ vững nơi này để càng có nhiều… thiên chi kiêu tử như ngươi có cơ hội đi ra ngoài”.

Những lời này nghe có chút bi lụy, nhưng ngẫm lại lại thấy có lý.

Nếu ngay cả hậu nhân của tổ sư Thanh Vân cũng không thủ vững nơi này thì sớm muộn gì Thanh Vân Môn cũng suy tàn. Một khi nó sụp đổ, cũng có nghĩa là cắt đứt con đường võ đạo của rất nhiều người ở nước Thiên Thủy.

“Ta tiễn ngươi đến đây thôi!”

Bất giác, hai người đã đi được mấy dặm đường.

Bạch Vũ Phàm dắt Huyết Long Mã hung hãn qua, cười nó: “Mang nó theo đi, tên nhóc này ở Thanh Vân Môn không đến hai tháng mà đã đá mấy con tuấn mã tàn phế, mỗi ngày đều phải dùng thịt yêu thú tươi mới để nuôi nấng đấy”.

Nhận lấy dây cương, Lâm Nhất nhìn về phía Bạch Vũ Phàm, vẻ mặt có hơi nặng nề.

“Bảo trọng!”

Bộp!

Hai người duỗi tay, vỗ tay nhau một cái rồi nắm thật chặt.

“Sau này còn gặp lại!”

Bạch Vũ Phàm nở nụ cười phóng khoáng, sau đó xoay người rời đi.

Ánh tịch dương chiếu rọi, cái bóng của hắn kéo dài trên mặt đất, mãi cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt Lâm Nhất.

“Đi thôi!”

Huyết Long Mã hung hãn được hắn “trấn an”, đã không còn ngang tàng như trước.

Lưng đeo cổ kiếm hạp, Lâm Nhất xoay người lên ngựa.

Ráng chiều như máu, nhuộm đỏ cả một mảng mây rộng lớn, Lâm Nhất giục ngựa chạy như điên, nghênh đón từng cơn gió nhẹ.

Hai tháng sau, ở sâu trong dãy núi Hoàng Vân.

Bóng đêm bao phủ, khu rừng chìm trong yên lặng ẩn chưa vô số mối nguy không tên.

Tiếng gầm rú của yêu thú khiến người ta cảm thấy kinh hãi không ngừng quanh quẩn trong bóng đêm.

Trước một đống lửa đỏ rực, Lâm Nhất nhắm mắt ngồi xếp bằng.

Tay phải của hắn cầm một miếng linh thạch trung phẩm.

Tiên Thiên Thuần Dương Công từ từ vận chuyển trong cơ thể đang điên cuồng hấp thu linh khí hùng hậu chứa trong linh thạch trung phẩm.

Sau khi linh khí vận chuyển một vòng khắp toàn thân, Lâm Nhất đã tiêu hao hai miếng linh thạch trung phẩm.

Hắn mở mắt ra, có ánh sáng lấp lánh lóe lên trong mắt.

Trên người hắn tỏa ra khí thế mạnh mẽ thuộc về võ đạo tầng chín, dùng để răn đe yêu thú không biết tên trong đêm đen.

Một tháng trước, hắn đã dễ dàng đột phá lên võ đạo tầng chín.

Nhờ sự bổ trợ của Thất Khiếu Linh Lung đan, hắn gần như không gặp bất kỳ bình chướng nào ở cảnh giới Hậu Thiên.

Tiên Thiên Thuần Dương Công càng khiến hắn như hổ thêm cánh, chỉ dựa vào một miếng linh thạch trung phẩm mà tu vi tiến triển cực nhanh.

Có điều, Thất Khiếu Linh Lung đan khảm ở tim đã tiêu hao quá nhiều, đến bây giờ chỉ còn lại cỡ ngón út.

Tuy nhiên phần còn lại này lại chính là tinh túy.

Sau khi vận chuyển khắp toàn thân Thuần Dương Công, Thất Khiếu Linh Lung đan ở ngực vậy mà lại phát ra ánh sáng huỳnh quang màu xanh lá nhạt.

Bằng mắt thường có thể thấy được dòng khí lưu chuyển hình rồng từ trong đan dược liên tục chảy tràn ra ngoài qua thất khiếu.

Dòng khí này chảy khắp tứ chi bách hài, tẩm bổ toàn thân.

Thậm chí có mùi thuốc thoang thoảng xuyên qua lỗ chân lông tỏa ra ngoài, càng hấp dẫn nhiều yêu thú mò đến.

Quét mắt nhìn quanh một lượt có thể thấy rất nhiều đôi mắt xanh mơn mởn đang nhìn chòng chọc về phía này.

Tựa như lửa địa ngục u ám đang cháy lập lòe, chợt xa chợt gần.

Trong mắt đám dã thú kia, Lâm Nhất chính là thiên tài địa bảo hình người, không có phút giây nào là không cám dỗ bọn chúng.

Thế nhưng trên người hắn lại tỏa ra khí thế võ đạo tầng chín, khiến đám hung thú này kiêng kị không thôi.

Gào!

Rốt cuộc cũng có yêu thú không kềm chế được sự dụ hoặc, rống lên một tiếng rồi lao đến.

Hộc hộc hộc!

Âm thanh xé gió không ngừng vang lên, toàn bộ hung thú âm thầm ẩn nấp xung quanh đã bị kích phát dã tính, điên cuồng xông đến.

Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, gặp chuyện không nao núng.

Hắn cong ngón tay búng một cái, nội kinh Thuần Dương Công nóng rực bay vọt ra.

Tàn tro trong đống lửa lập tức bốc cháy, hóa thành ngọn lửa hừng hực bùng lên trong bóng đêm.

Soạt!