Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2012



Lâm Nhất không hề quay người lại.  

Dương Phàm trầm giọng đáp: “Ngươi nếu như đã nắm được Tiên Thiên kiếm ý đại thành thì đúng là có tư cách ở lại, loại địa cung này đều có phòng truyền công. Nếu không có gì bất ngờ rất có thể sẽ thu hoạch được một ít võ học thượng cổ, ngươi có hứng thú không”.  

Quách Húc nghi ngờ nói: “Võ học thượng cổ? Địa cung này không phải đã bị tìm hết rồi sao, phía trước đã là đường cụt rồi”.  

“Đường cụt? Ha ha”.

Dương Phàm lạnh lùng cười, cổ tay vung mạnh lên, roi Xích Luyện bỗng hoá thành một tia sét màu lửa đỏ quất thẳng lên bức tường dày nặng phía trước mặt.  

Uỳnh một tiếng, bức tường dày nặng kia bị một roi đánh vỡ đôi.  

Không chỉ như vậy, Linh trận bao hàm bên trong bức tường cũng bị huỷ luôn dưới sức mạnh uy lực cực lớn này.  

Mặc dù Linh trận đã bị thời gian làm cho yếu đi, nhưng thủ đoạn loại này vẫn khiến Lâm Nhất có chút bàng hoàng kinh ngạc.  

Nếu như chỉ so sánh uy lực của Chân nguyên thì Lâm Nhất tự thấy mình không bằng.  

Cho dù có kiếm ý hỗ trợ thì cũng chưa chắc có thể đánh thắng được, cách biệt vẫn khá rõ rệt.  

“Đi theo ta”.  

Không nói nhiều lời, Dương Phàm đi thẳng về phía trước, hờ hững nói: “Những địa cung có nhiều năm tuổi đời như vậy chắc chắn sẽ có Ma cương, chút nữa hai người các ngươi đều cẩn thận một chút. Lâm Nhất còn đỡ, kiếm ý có tác dụng khắc chế rất mạnh với loại Ma cương này, Quách Húc ngươi thì phải tự cầu phúc đi”.  

“Hừ, đừng coi thường người khác”.  

Quách Húc lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng gương mặt rõ ràng đã có vẻ cẩn thận hơn nhiều.  

Hiển nhiên, hắn ta cũng biết sự đáng sợ khi gặp phải Ma cương, đệ tử của đại Tông môn như này có kiến thức vô cùng bất phàm.  

Lâm Nhất từng giao đấu với Ma cương trong Thanh Dương Giới và mật cảnh Ma Liên, hắn cũng biết được sự đáng sợ của Ma cương.  

Nhưng mà nếu Dương Phàm đã nói là có phòng truyền công thì hẳn là không giả, nếu có thể lấy được võ học thượng cổ thì hoàn toàn đáng giá để mạo hiểm.  

Trong thông đạo u ám, tử khí nặng nề, lạnh lẽo vô cùng. Ánh nến lập loè trên vách tường càng trở nên quái dị, vẻ mặt mấy người đều vô cùng căng thẳng.  

Tìm kiếm ở vùng đất chưa biết này, cho dù trong mấy người có Dương Phàm trông có vẻ là bình tĩnh nhất thì cũng biết đây là đang đánh cược mạng sống của chính mình.  

“Ngã ba”.  

Không bao lâu sau, trước mặt mấy người xuất hiện một ngã ba với ba con đường khác nhau, Quách Húc bắt đầu do dự.  

Dương Phàm nói bằng giọng nhàn nhạt: “Chia nhau ra tìm”.  

Lời vừa dứt, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng về phía trước, Quách Húc đè thấp giọng chửi bậy một câu, sau chỉ đành bất đắc dĩ chọn con đường ở phía bên trái.  

Lâm Nhất chẳng còn sự lựa chọn nào, chỉ đành đi về phía bên phải.  

Ở cuối con đường là một thạch thất, cánh cửa đá khép hờ. Lâm Nhất đi thẳng đến đẩy mở ra, bên trong thạch thất trống rỗng, ngoại trừ một cỗ quan tài bằng đá ra thì chẳng có gì cả.  

Mặt Lâm Nhất thoáng biến sắc, hắn đè nhẹ bước chân, từng bước từng bước lui về phía sau, lần theo con đường lúc nãy quay trở về chỗ ngã ba.