Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2028



“Kiếm ý Tiên Thiên đại thành!”  

Thấy vậy, Mục Trần giật mình hét toáng lên.  

Lâm Nhất gật đầu.  

Advertisement

“Ra vậy...”  

Mục Trần không nói thêm gì nữa, liên tục cười khổ. Tuy rằng vừa rồi hắn ta đã có suy đoán mơ hồ, Lâm Nhất có thể giết chết ba người nhóm Trần Hầu bằng một nhát kiếm nhất định là do kiếm ý đã đạt đến một cấp bậc đáng sợ nào đó.  

Advertisement

Nhưng hắn ta không ngờ Lâm Nhất thật sự đã đạt tới cảnh giới đại thành.  

Hắn ta là kiếm khách, biết rõ kiếm ý Tiên Thiên đại thành có ý nghĩa thế nào hơn người khác. Ngay cả ở Thiên Kiếm Tông, số đệ tử nòng cốt nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng chỉ có ba người.  

Thiên Kiếm Tông, tông môn thờ kiếm lập tông, một trong chín đại bá chủ ở cổ vực Nam Hoa, trong thế hệ đệ tử chỉ có ba người nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành.  

Ý nghĩa như thế nào, không cần phải nói nhiều.  

Mục Trần lại nhìn về phía Lâm Nhất, loáng thoáng phát hiện khí chất của Lâm Nhất có thay đổi rất lớn so với lúc trước, thậm chí không thua kém bao nhiêu so với nhân tài trên bảng Long Vân, nhưng cụ thể lại không nói ra được.  

Mục Trần ngừng suy nghĩ, hơi lo lắng nói: “Xin lỗi, vừa rồi ta hơi nhiều chuyện. Nhưng ngươi giết sư đệ của Cơ Vô Dạ, đệ tử Huyết Sát Môn luôn bất chấp vương pháp, không để chín đại bá chủ vào mắt. Đến lúc đó sư huynh hắn ta truy hỏi, ta sợ...”  

Lâm Nhất thản nhiên đáp: “Giết thì cũng đã giết rồi, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu. Vả lại ba người này đều đã chết, chưa chắc Cơ Vô Dạ sẽ biết được là do ai ra tay”.  

“Cũng đúng, chúng ta không thể tiếp tục ở lại đây, phải mau tập hợp với các sư huynh thôi”.  

Nỗi lo lắng trong lòng Mục Trần chưa tan, hắn ta không dám ở lại đây quá lâu.  

Đúng lúc này, ở phía chân trời xa xa có một cột sáng màu đen chiếu thẳng lên trời. Cột sáng kì lạ này liên kết với đất và trời, phía trên nối với bầu trời, toả sáng rực rỡ như bầu trời sao mênh mông.  

Bầu trời sao long lanh sâu thẳm, ánh sáng phản chiếu hình dáng mơ hồ của một lăng mộ toát lên hơi thở cổ xưa.  

“Cổ mộ Tinh Quân!”  

Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Mục Trần, hắn ta ngạc nhiên thốt lên.  

Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, động tĩnh thật lớn.  

Xem ra phong ấn của cổ mộ Tinh Quân đã yếu đi rất nhiều, không thể áp chế dị tượng của cổ mộ nữa.

Trên bầu trời sao mênh mông, có một ngôi sao đặc biệt to lớn tỏa sáng. Những ngôi sao khác so với nó đều chỉ để làm nền, tô điểm thêm.  

“Đó là Thiên Tinh Châu!”  

Trong lúc Lâm Nhất hơi nghi hoặc, Mục Trần ở cạnh khẽ giọng nói.  

“Thiên Tinh Châu?”, Lâm Nhất ngạc nhiên nhìn đối phương.  

Mục Trần hơi ngây ra, ngay sau đó mới nhớ lúc trước Lâm Nhất luôn ở trong thư viện Thiên Phủ, chưa chắc đã biết đến Thiên Tinh Châu