*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào khoảnh khắc roi đánh xuống đất, một ngọn lửa cao hai thước lập tức dâng lên, chớp mắt một cái đã lan tràn khắp đại điện.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tần An thừa thắng xông lên, hắn ta cười khẩy, roi Xích Xà trong tay tựa như một con rắn độc cắn chặt lấy Lâm Nhất không buông. Kèm theo những bóng roi đánh xuống, khí thế trên người hắn ta cũng không ngừng dâng lên.
Cũng khá có bản lĩnh đấy chứ, có thể đứng hạng tám trong bảng ngoài, đương nhiên Tần An này không phải có tiếng mà không có miếng.
Nhưng nếu chỉ như thế đã muốn Lâm Nhất bó tay chịu trói thì tự tin quá rồi!
Lâm Nhất vứt bỏ trường thương bị gãy làm đôi trong tay đi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hắn kết ấn bằng một tay.
Giống như hoa sen không có nước, tựa như nhật nguyệt không ở trên không!
Phật Môn Thất Sát Ấn!
Đợi đến khi con dấu cổ xưa xuất hiện, sát khí trên người Lâm Nhất lập tức dâng cao gấp bảy lần, mênh mông như vực sâu, nguy nga như núi lớn, tựa như sát thần bước ra từ trong địa ngục.
“Chúng Sinh Phẫn Nộ!”
“Oán Thiên Bất Nhân!”
“Chén Rượu Khó Cạn!”
“Ai Cạnh Bên Ta!”
Thất Sát Ấn xuất hiện, sát ý trên người Lâm Nhất tăng vọt đến mức trước giờ chưa từng có, đỡ lấy uy thế của đối phương, điên cuồng xông lên, mỗi khi tiến lên một bước, hắn đều đánh tới một quyền.
Dưới sự gia trì của kiếm ý Tiên Thiên đại thành, Lâm Nhất sử dụng Thất Sát Ấn gần như trở nên điên cuồng, ngang ngược xông lên.
Ầm ầm!
Theo từng quyền mang đánh ra, uy lực đáng sợ của Thất Sát Ấn cũng theo đó bùng nổ. Trong nháy mắt, tiếng động rung trời xuất hiện, cát bay đá chạy, đại điện cổ xưa không ngừng rung động.
Quyền phong mênh mông phát huy toàn bộ kiếm ý mạnh mẽ của mười tầng kiếm quyết.
Trong cú đấm của hắn như có thiên quân vạn mã đang phi nhanh, có tiếng lửa giận ngưng tụ, khiến thiên địa chấn động. Giống như có vô vàn nhiệt huyết và đau thương khó mà quên được, khí thế bị đè nén như ánh tịch dương nhuốm máu, thê lương như tuyết.
Nhiệt huyết sôi trào, sát khí đầy trời hội tụ, trong mắt Lâm Nhất như có tia chớp loé lên, trên người mồ hôi đầm đìa, vóc người không quá cao to kia lại trông như đội trời đạp đất.