Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2131



Lâm Nhất không chút nghĩ ngợi, cũng không đợi đến khi hai chân hoàn toàn bị hãm vào đó, Kim Ô Ấn sau lưng hắn lập tức tỏa ánh hào quang, hai tay hắn giang rộng, bày ra tư thế Kim Ô tung cánh, phút chốc bay vọt lên trời.  

Ầm!  

Ngay khi hắn vừa bay lên, phần đất bị lõm xuống kia lập tức nổ tung, một cột cát hơn trăm mét phụt lên trời. Lâm Nhất né tránh cực nhanh, nhưng vẫn bị dư chấn ảnh hưởng, không khỏi rên lên một tiếng, cả người liên tục xoay tròn giữa không trung.  

“Chạy nhanh đấy, nhưng có tác dụng à?”  

Đại trưởng lão của lầu Huyết Vũ cười khẩy, quần áo của ông ta không gió mà bay, một chưởng mạnh mẽ còn chưa hoàn toàn đánh xuống đã bị ông ta thu lại một cách dễ dàng.  

Ngay khi thu hồi một chưởng vừa rồi, ông ta lại tiện tay đánh ra thêm một chưởng khác, chưởng này có uy lực còn khủng bố hơn nữa. Chân nguyên hùng hậu cô đọng thành chưởng lớn màu đỏ máu lao về phía Lâm Nhất, sức mạnh đủ để nghiền nát núi cao, cắt đôi sông dài.  

“Thật táo bạo…”  

“Lầu Huyết Vũ hoàn toàn không nói lý mà, đường đường là trưởng lão một tông, tu vi Âm Dương mà nói đánh liền đánh”.  

“Hề hề, nói là báo thù, nhưng thật ra là muốn cướp đoạt Thiên Tinh Châu trên người Lâm Nhất mà thôi. Các tông môn khác từ xa mà đến, không có cao thủ cảnh giới Thiên Phách trấn thủ cho nên mới để lầu Huyết Vũ ra oai như vậy!”  

“Theo ta thấy thì Lâm Nhất nguy rồi, dù sao hắn chỉ là một chấp sự khách khanh, chưa hẳn thư viện Thiên Phủ muốn bảo vệ hắn”.  

“Tuy nhiên, tên nhóc này cũng không phải đèn cạn dầu, ta hoàn toàn không nhìn rõ một chưởng vừa nãy, vậy mà hắn lại tránh được”.  

“Tốt xấu gì cũng đánh bại được Cơ Vô Dạ, sao lại không có một chút bản lĩnh được chứ…”  

“Nhưng vẫn rất nguy hiểm, xem dáng vẻ của lầu Huyết Vũ kìa, có lẽ bọn họ đã quyết tâm mai táng hắn ở biển Trăng Khô rồi”.  

Lâm Nhất có mạnh thì cũng chỉ mới đến tu vi Dương Huyền đại thành mà thôi, so với cảnh giới Âm Dương vẫn còn kém xa, trong suy nghĩ của mọi người, trận đánh này, Lâm Nhất sẽ phải chịu thiệt lớn, e là hắn không qua nổi.  

Trong lúc mọi người bàn tán, Lâm Nhất đã rơi vào thế hiểm khi đối mặt với công kích ác liệt của ông lão áo đỏ, trông hắn có chút thảm.  

Các đệ tử và trưởng lão lầu Huyết Vũ lập tức cười ầm lên.  

“Tên này không có gia nhập tông môn như chúng ta, vậy mà cũng dám tùy tiện giết người, đúng là không sợ chết mà!”  

“Chấp sự khách khanh thì đến cuối cùng vẫn là chấp sự khách khanh, hắn xem mình quá quan trọng rồi. Lầu Huyết Vũ muốn giết hắn thì ai cũng không giữ được!”  

“Cơ Vô Dạ bại dưới tay hắn thì thôi đi, ta không tin ngay cả trưởng lão cảnh giới Âm Dương cũng không làm gì được hắn”.  

Những tên nhân tài thuộc mười hạng đầu bảng ngoài mà trước đó từng thua trong tay Lâm Nhất đều tỏ vẻ thích thú, thậm chí bọn họ còn thầm khoái chí và hả hê khi thấy hắn rơi vào tình cảnh như vậy.  

“Tiền bối Đường Du…”  

Thấy thế, Mặc Linh lập tức quay sang nhìn tiền bối Đường Du – cao thủ Thiên Phách của thư viện với ánh mắt cầu xin.  

“An tâm, cứ chờ đi đã”.

Sắc mặt tiền bối Đường Du lộ vẻ nghiêm túc, nhưng ông ta vẫn không ra tay.