Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2150



Đến cuối cùng, Lâm Nhất sẽ phát triển đến trình độ nào.

Trong rừng rậm, cổ thụ chọc trời che khuất tầng mây.  

Một cái bóng màu đỏ máu lao đi như tia chớp, xuyên qua những chạc cây, tốc độ của nó nhanh đến mức khiến lòng người kinh sợ. Dù là cao thủ cảnh giới Âm Dương đã tu luyện thân pháp cấp Địa thì cũng chưa chắc có thể đạt đến tốc độ đáng sợ như vậy.  

Vèo!  

Bóng dáng như tia chớp kia thình lình dừng lại ngay trước một gốc cổ thụ cao gần ngàn trượng.  

Dưới tán cây, thiếu niên áo xanh đang ngồi khoanh chân từ từ mở mắt ra. Không cần nhiều lời, thiếu niên này đương nhiên là Lâm Nhất rồi.  

Phù!  

Hắn từ từ mở mắt, thở hắt ra một hơi rồi duỗi tay ra bắt lấy linh quả do ngựa Huyết Long vừa nhả ra. Sau khi dùng tay áo lao qua một lượt, Lâm Nhất mới cắn một ngụm rồi nhai nuốt. Phải nói, linh quả có hơi quý hiếm.  

Sau trận chiến ở biển Trăng Khô, thương thế của Lâm Nhất nghiêm trọng hơn hắn dự đoán rất nhiều.  

Tuy giao đấu với ba trưởng lão cảnh giới Âm Dương không tạo thành tổn thương quá lớn, nhưng thương thế ở lục phủ ngũ tạng do kiếm ý của bản thân cắn trả lại gây ra tổn hại đến căn cơ.  

Hiện tại đã mười ngày trôi qua, hắn mới miễn cưỡng khôi phục.  

“Suy cho cùng vẫn là cao thủ Thiên Phách, vừa ra tay đã mạnh mẽ phá vỡ kiếm thế của ta”, Lâm Nhất vừa ăn trái cây vừa lẩm bẩm tự nhủ.  

Kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong đã đủ khủng bố, có thể giúp hắn đánh cùng lúc với ba trưởng lão cảnh giới Âm Dương mà vẫn không rơi vào thế yếu. Tuy nhiên, khi đối mặt với cao thủ Thiên Phách, hiện tại hắn vẫn bất lực.  

Đó gọi là: Nhất lực phá vạn pháp.  

Tuy nhiên, lấy lực phá xảo hay lấy xảo phá lực đều chỉ là cách nói tương đối mà thôi.  

Cũng như nước và lửa, nước có thể dập tắt lửa, nhưng nếu lửa đạt đến một mức độ nào đó thì cũng có thể làm nước bốc hơi. Nếu kiếm ý của ta tiến bộ thêm một bước nữa, chưa hẳn không thể phá vỡ uy áp của cao thủ Thiên Phách.  

Ví như kiếm ý viên mãn đỉnh phong của hắn có thể khuếch đại cảnh giới, đủ sức áp chế ba gã trưởng lão Âm Dương.  

“Lại nói, tuy rằng ba người này có tu vi Âm Dương tiểu thành, nhưng nếu so với đám yêu nghiệt thuộc bảng trong bảng Long Vân thì e là yếu hơn rất nhiều”.  

Lâm Nhất vừa gặm trái cây để bổ sung tinh lực vừa ngẫm nghĩ, suy xét lại toàn bộ những việc mà hắn đã trải qua trong cổ mộ Tinh Quân.  

Theo như kinh nghiệm có được khi giao đấu với Cơ Vô Dạ thì thực lực của người này không hề yếu hơn ba gã trưởng lão của lầu Huyết Vũ, thậm chí còn mạnh hơn một chút. Nếu thế, ắt hẳn tu vi của đám yêu nghiệt bảng trong ít nhất đều đạt đến cảnh giới Âm Dương, nghĩ thôi đã thấy có chút đáng sợ.   

“Đến cảnh giới Âm Dương, muốn tăng lên một bậc sẽ càng thêm khó khăn, tiểu thành và đại thành khác xa nhau, sợ là cách cả một lạch trời. Dù không phải là yêu nghiệt bảng trong, khi đối mặt với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành thì e là phần thắng của ta cũng không cao”.  

Lâm Nhất lộ vẻ đăm chiêu, hắn muốn có chỗ đứng trong Quần Long Thịnh Yến thì trong khoảng tám, chín tháng còn lại không thể lười biếng được.  

Còn hiện tại, Lâm Nhất dự định sẽ đến di tích Kiếm Tông một chuyến, xem xem có thể tạo bước đột phát về kiếm đạo hay không.