Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2172



Trong đầu Lâm Nhất nhanh chóng suy nghĩ, nếu thật là như vậy thì hắn cũng chưa chắc không thể có cơ hội.   

Nếu bang chủ bang Huyết Lang thật sự có tu vi cảnh giới Âm Dương đại thành, một mình Lâm Nhất chắc chắn không phải là đối thủ, thậm chí còn khó có thể dễ dàng bỏ chạy trước người đông thế mạnh của đối phương.  

Như vậy hắn nhất định không thể nhúng tay vào vũng nước đục lần này, nhưng nếu không phải thì cũng không đáng sợ lắm.  

“Vậy phải làm thế nào mới được đây?”  

Mọi người thầm than khổ, nhưng trong mắt các cao thủ Tam Ưng Bảo lại có tia sáng loé qua. Lúc trước ba người nhóm Lãnh bảo chủ không biết đối phương đã luyện hoá hoàn toàn giáp Viêm Long, nếu bây giờ đã biết thì chưa chắc sẽ tiếp tục chịu thiệt lớn như thế.  

Hơn nữa, Tam Ưng Bảo cũng có rất nhiều cao thủ.  

Không lâu sau, mọi người đều nhất trí không chịu chắp tay dâng tặng kho báu Lôi Vân cho bang Huyết Lang. Nhưng họ cũng không thể coi thường đám người bang Huyết Lang đang bao vây bên ngoài Tam Ưng Bảo, vẫn phải để người ở lại phòng thủ.  

Về địa điểm của kho báu, họ cũng không cần bận tâm, cứ phái cao thủ hàng đầu bám theo Huyết Lang là được.  

Nếu kho báu đã nằm trong phạm vi thế lực của Tam Ưng Bảo, đám người này đừng hòng bỏ qua họ.  

Các cao thủ cảnh giới Dương Huyền của Tam Ưng Bảo nhanh chóng tập hợp, tạo thành một đội ngũ khá mạnh. Ba cao thủ cảnh giới Dương Huyền viên mãn, tám cao thủ cảnh giới Dương Huyền đại thành, mười một cao thủ cảnh giới Dương Huyền tiểu thành.  

Tính cả ba người Lãnh bảo chủ là tổng cộng hai mươi lăm người.  

“Lãnh bảo chủ, chúng ta nên xử trí người này thế nào đây ạ?”  

Người trung niên áo tím Cố Phi lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm giọng hỏi.  

Trước đó tỏ ra ôn hoà với Lâm Nhất chỉ để làm hắn yên tâm tạm thời thôi, bây giờ cả ba vị bảo chủ đều đã trở lại, bất cứ một trong ba người đều có thể dễ dàng giết chết đối phương, đương nhiên không cần khách sáo.  

“Giết đi, vừa rồi tiểu tử này ra tay rất tàn nhẫn”.  

“Lai lịch của hắn cũng không rõ ràng, còn bảo đế quốc Đại Tần gì đó, một nơi nhỏ bé chưa bao giờ nghe nói đến này sao có thể sinh ra yêu nghiệt đáng sợ như vậy?”  

Mọi người đều không có ấn tượng tốt về Lâm Nhất, đặc biệt là tám người bị hắn đánh bị thương trước đó, họ vừa đưa ra đề nghị đã có rất nhiều người đồng ý, chắc hẳn ngày thường cũng không phải hạng người lương thiện.  

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, ở nơi đất đai cằn cỗi như quận Kỳ Liêm, nếu không tàn nhẫn thì không thể có chỗ đứng.  

“Đừng mà! Phụ thân, Lâm công tử đã cứu con một mạng, là do con đưa huynh ấy về, người để huynh ấy đi đi ạ”.  

Lãnh Hương Vân sốt ruột, vội vàng lên tiếng.  

Nhưng người trung niên áo xanh bên cạnh lại khẽ lắc đầu, không nói nhiều.  

Vân tiểu thư tốt bụng, suy nghĩ quá ngây thơ, một người độc ác như phụ thân nàng ta sao có thể để ý Lâm Nhất có cứu nàng ta hay không.  

Dù cho thật sự đã cứu, chỉ sợ ông ta cũng sẽ nghi ngờ Lâm Nhất có ý đồ xấu, đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt này.  

Lâm Nhất vẫn giữ bình tĩnh, ngược lại còn rất tò mò đối phương sẽ trả lời như thế nào.