Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2197



Huyết Lang hừ lạnh một tiếng, giáp Viêm Long trên người hắn ta có ánh lửa dâng lên, ngưng tụ thành một con viêm long hung hãn, vờn quanh người.  

Viêm long quấn quanh, uy thế của cường giả cảnh giới Âm Dương trên người hắn ta trở nên vô cùng cuồng bạo. Trong lúc hắn ta tiến lên, khí thế đáng sợ trên người hắn ta đã thăng lên gần như là cảnh giới Âm Dương đại thành.  

Ầm!  

Mỗi khi hắn ta đánh ra một quyền, viêm long kia sẽ quấn quanh cánh tay hắn ta, đầu rồng và quyền mang dung hợp. Khi quyền mang nổ tung, tiếng vang động trời xuất hiện, không thể phân biệt là tiếng viêm long gào thét hay là âm thanh của quyền mang.  

Khí thế tấn công dữ dội khiến người ta sợ hãi, giáp Viêm Long vô cùng cứng rắn, hắn ta hoàn toàn không sợ thế tấn công tràn đầy chất độc và tính ăn mòn của rối người.  

Một mình hắn ta đấu với bốn con rối người, nhưng vẫn có thể áp đảo hoàn toàn.  

Còn bên phía Tam Ưng Bảo, ba người mới có thể miễn cưỡng ngăn cản bốn con rối người, ngoài Lãnh bảo chủ, hai người còn lại có vẻ hơi vất vả, cũng rất kiêng dè ma khí thối rữa trên người rối người kia.  

Một rối người cuối cùng là do Phó đại sư và Lãnh Hương Vân liên thủ giữ chân nó.  

Trận chiến kịch liệt kéo dài suốt nửa canh giờ, chín rối người lần lượt bị tiêu diệt, nhưng mấy cường giả cảnh giới Âm Dương ít nhiều cũng đều bị thương.  

Cho dù Huyết Lang trông không có thương tích gì, nhưng sắc mặt hắn ta cũng tái nhợt, đã tiêu tốn không ít chân nguyên.  

“Ha ha, Huyết Lang, có lẽ ngươi bất ngờ lắm nhỉ, vì sao vất vả đến tận nơi này nhưng vẫn là một ngõ cụt”.  

Lãnh bảo chủ và hai bảo chủ khác đứng cạnh nhau, bảo vệ Lãnh Hương Vân sau lưng mình, cười châm chọc nhìn đối phương.  

Vào lúc đối phương vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, Lãnh bảo chủ cười to, ông ta điều động chân nguyên, chợt xoè bàn tay ra.  

Oanh!  

Linh ấn Bạch Hổ được chân nguyên rót vào, lập tức loé lên ánh sáng, cung điện không ngừng rung động. Trần cung điện trên đầu bọn họ có nham thạch nứt ra, không ngừng rơi xuống.  

Trên vách tường phía trước cung điện, một bức bích hoạ dựng thẳng đột nhiên xuất hiện.  

Bức bích hoạ dài đến hai mét, trông giống như một cánh cửa đồng, trên cửa động chạm trổ bức hoạ của thần thú bạch hổ.  

Trong mắt Lãnh bảo chủ đầy vẽ giễu cợt, lạnh lùng nói: “Chắc ngươi đã hiểu ra, nhưng quá muộn rồi, cánh cửa này chỉ có thể vào không thể ra, muốn quay đầu là chuyện không thể nào”.  

Huyết Lang nhìn bức hoạ trên vách tường, lại nhìn linh ấn trong lòng bàn tay của đối phương, cười nói: “Thì ra là thế, đa tạ ông đã giải thích cho ta hiểu”.  

Nhìn thấy nụ cười trên mặt đối phương, Lãnh bảo chủ lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.  

Phó đại sư bên cạnh Huyết Lang cười châm chọc, đột nhiên xoè tay ra.  

Oanh!